"Anh Thời Ngôn, đừng đi mà, đừng rời xa em... Em lần này trốn về, là vì muốn gặp lại anh."
Lạc Vân Sơ từ phía sau ôm chầm lấy Lục Thời Ngôn, lần này, cô ta quyết không buông tay nữa.
Ý em là sao?
"Thật ra bố em ở nước ngoài đã tìm cho em một người khác, nhưng trong lòng em vẫn luôn không thể quên được anh. Em nói với bố em là em muốn về nước, nhưng ông ấy đã đánh em. Anh không tin thì nhìn này."
Nói rồi, Lạc Vân Sơ xoay người Lục Thời Ngôn đối diện với mình, còn cô ta thì quay lưng lại, để lộ tấm lưng trần trước mặt Lục Thời Ngôn.
Nhìn những vết roi hằn sâu chói mắt trên tấm lưng Lạc Vân Sơ, Lục Thời Ngôn không khỏi chấn động.
Những năm qua, cô ấy đã phải trải qua những gì?
"Nhưng dù vậy, em vẫn muốn trở về tìm anh. Anh Thời Ngôn, chúng ta làm lại từ đầu được không?"
Ôm chặt Lục Thời Ngôn, Lạc Vân Sơ vùi mặt vào n.g.ự. c anh, chỉ khi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, cô ta mới cảm thấy mọi thứ thật đến nhường nào.
Nhưng Lạc Vân Sơ không hề biết rằng, khi Lục Thời Ngôn nhìn thấy những vết thương trên lưng cô ta, người anh ta nghĩ đến lại là Hứa Thần Hi.
Anh ta đã từng nhìn thấy những vết thương tương tự trên lưng Hứa Thần Hi. Đó là những vết sẹo do mẹ cô để lại.
Nghĩ đến đây, Lục Thời Ngôn không khỏi nhíu mày.
Hứa Thần Hi rốt cuộc đã đi đâu rồi?
"Vân Sơ, cho anh một chút thời gian yên tĩnh được không?"
Đẩy Lạc Vân Sơ ra khỏi vòng tay mình, Lục Thời Ngôn không hề để t@m đến tiếng gọi phía sau, bước nhanh ra khỏi cửa.
Nhưng khi Lục Thời Ngôn đang đi lang thang trên đường, anh ta lại tình cờ gặp lại Hứa Lai Bảo. Hắn ta lén lút khom lưng, theo sát một người phụ nữ, tìm cơ hội cướp giật chiếc túi xách trên tay người phụ nữ đó.
"Mày đang làm cái gì vậy?"
Lục Thời Ngôn nhanh chóng bước tới, túm chặt lấy tay Hứa Lai Bảo.
"Á... đau... đau quá! Anh rể... anh rể mau buông tay ra!"
Hứa Lai Bảo đau đớn vứt chiếc túi vừa giật được xuống đất, van xin Lục Thời Ngôn đang bất ngờ xuất hiện.
A... lại là mày...
Người phụ nữ bị giật túi nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Hứa Lai Bảo, rồi nhìn chiếc túi rơi dưới đất, không nói một lời giơ tay tát mạnh vào mặt Hứa Lai Bảo.
"Ui, thật sự cảm ơn anh!"
"Tôi đã nói rồi mà, có quân nhân thật là tốt! Lần trước tên này ăn trộm tiền của tôi, cũng có một anh bộ đội giúp tôi bắt được. Không ngờ hắn vẫn chưa chừa, lại dám giở trò ăn cắp nữa!"
Nói rồi, người phụ nữ nhặt chiếc túi lên, cảm ơn Lục Thời Ngôn một lần nữa, rồi cảnh giác nhìn Hứa Lai Bảo vẫn đang quỳ rạp dưới đất, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lại?
Lục Thời Ngôn nhìn Hứa Lai Bảo đang nằm trên đất, trong đầu nhớ lại lời người phụ nữ vừa nói. Cô ta nói lại, điều đó chứng tỏ Hứa Lai Bảo không phải lần đầu tiên.
Lẽ nào lần trước, thật sự là Hứa Lai Bảo trộm túi của Hứa Thần Hi?
"Anh rể anh rể, đừng nghe cô ta nói bậy, em, em lần đầu tiên, lần sau, lần sau không dám nữa." Hứa Lai Bảo vừa cầu xin nhìn Lục Thời Ngôn, tay không ngừng dùng sức muốn giằng ra khỏi tay Lục Thời Ngôn.
Nhưng đúng lúc này, một vật từ trong tay áo rơi ra. Là chiếc nhẫn cưới của Hứa Thần Hi!!! Nhìn chiếc nhẫn cưới rơi trên mặt đất, Lục Thời Ngôn theo bản năng sờ vào túi áo của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!