Người đàn ông lịch lãm phong độ, cô gái dịu dàng cúi đầu, quán cà phê an tĩnh, nếu người qua đường không biết thân phận của bọn họ, lần đầu gặp sẽ cảm thấy là một cặp trời sinh.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, cô gái này là bạn gái Nguyên Dịch, mà người đàn ông này là một kẻ theo đuổi thất bại.
Ngay lúc đang có tin đồn chuyện tốt của Nhan Khê và Nguyên Dịch sắp đến đột nhiên lại nhảy ra tin hai người hẹn hò ở quán cà phê, đối với người xem náo nhiệt mà nói, điều này không thể nghi ngờ là một hồi cuồng loạn cuối năm.
Có người cảm thấy Tống Triều si tình, có người cảm thấy hai người chỉ đơn thuần là gặp mặt, còn có người cảm thấy Nguyên Dịch có phải bị Nhan Khê cho đội nón xanh hay không.
Mấy người anti nhà giàu trên mạng bắt đầu cười nhạo Nguyên Dịch, cho dù có tiền thì thế nào, không chỉ không cưới được cô gái mình thích, còn bị cho đội nón xanh; còn mấy người thù ghét phái nữ là có cảm xúc nặng nề nhất, bọn họ mỗi người giống như hóa thân thành Nguyên Dịch, nhục mạ Nhan Khê không tuân thủ nữ tắc, mắng phụ nữ trên đời đều không phải thứ tốt, nếu bọn họ là Nguyên Dịch, nhất định sẽ trừng trị người phụ nữ này thật tốt vân vân và mây mây.
Chướng khí của dư luận trên mạng bay mù mịt, Nguyên Dịch tùy ý nhìn mấy bình luận đứng đầu cũng nhìn không được nữa, anh đứng lên muốn đến tìm Nhan Khê, bị Nguyên Bác nhất giữ chặt lại.
Em sao vậy?
Nguyên Bác còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh thấy sắc mặt Nguyên Dịch không bình thường, kéo người lại xuống sofa,
"Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ của em bây giờ không thích hợp để ra ngoài."
Nguyên Dịch ngơ ngác trên sofa hai phút, rầu rĩ nói: Em đi mua đồ ăn.
"Có liên quan đến Tiểu Khê?" Nguyên Bác thấy dáng vẻ này của Nguyên Dịch, đã đoán được có khả năng việc này có liên quan đến Nhan Khê, anh nhíu mày,
"Loại việc mua đồ ăn này, còn cần Nguyên nhị thiếu của chúng ta tự mình đi sao, em cần mua cái gì, anh cho người đi mua, sáng sớm ngày mai đúng giờ đưa đến nhà Tiểu Khê."
Anh hai.
Nguyên Dịch đưa hai tay vuốt mặt, do dự một chút mới nói,
"Anh nói... rốt cuộc Tiểu Khê có thích em không?"
Nguyên Bác nghe đến vấn đề này, không hiểu vì sao mà lại nở nụ cười:
"Vấn đề này, em phải biết rõ hơn anh chứ."
"Trước khi gặp Nhan Khê, em cho rằng hôn nhân giống như của ba mẹ vậy, tình cảm tốt thì quên đi tất cả. Em đối với kiểu tình cảm như vậy không hề hứng thú, thậm chí đối với phụ nữ cũng không chờ mong gì."
Nguyên Dịch cười khổ, "Cô nàng Nhan Khê này, nhìn thì lịch sự nhu nhược, thực ra có thể làm ra việc vặn đứt cửa xe, cởi giày đánh người, đi giày cao gót lén giẫm chân kẻ xấu.
Giọng nói cũng không nhẹ nhàng, lại còn thường đối nghịch với em, có đôi khi lại đặc biệt chân chó, dung mạo cũng không phải tuyệt sắc khuynh thành, anh nói xem rốt cuộc cô ấy có chỗ nào tốt?
"Nguyên Bác nghĩ thầm, nếu anh thực sự nói một câu Nhan Khê không tốt, thì tình nghĩa anh em bọn họ chắc sẽ trải qua một trận khảo nghiệm rồi."Nhưng ánh mắt cô ấy rất đẹp, mỗi lần cô ấy nhìn em, em đều đã nhịn không được nghĩ, chính là cô ấy, cô ấy bắt em làm bất cứ điều gì cũng không sao hết.
"Nguyên Dịch lấy tay vò tóc, anh không có thói quen ở trước mặt người khác thổ lộ tâm tình của mình, cho nên hơi không được tự nhiên,"Em cũng biết như vậy là không có tiền đồ, một chút cũng không giống đàn ông, nhưng mà...Nhưng mà ai kêu em thích cô ấy làm gì.
"Giọng anh nhỏ dần xuống,"Thực ra sự kiên trì này, giống như cũng không quá quan trọng nữa rồi. Trước kia em cảm thấy, làm sao có thể có một người đàn ông cam tâm tình nguyện xách túi cho phụ nữ, ăn nói khép nép dỗ dành cô ấy, cái này thì mặt mũi còn biết để đâu?Sau khi xác định quan hệ với Nhan Khê thì mới biết, mặt mũi đều là cái rắm!
"Nguyên Dịch cắn răng, tựa hồ cũng hiểu được mình đã không có thuốc nào cứu được,"Chỉ cần cô ấy nhăn mặt nhíu mày với em một chút, em đã nhịn không được mà tự mình kiểm điểm bản thân, có phải mình làm điều gì không tốt, làm cô ấy không vui không.Sớm biết sau khi ở cùng cô ấy, em sẽ không có tiền đồ như vậy, em..."
Nguyên Dịch dừng lại, anh lại có thể thế nào chứ, hiện tại thậm chí một câu anh cũng đã không nỡ nói ra.
Anh không muốn chưa từng quen biết Nhan Khê, càng không cách nào tưởng tượng được hình ảnh Nhan Khê và người đàn ông khác ở cùng nhau.
Đời này của anh cứ như vậy, thua trong tay cô gái này, cái gì mà tự tôn đàn ông, cái gì mà mặt mũi, nguyên tắc, đều là dòng nước đục trong cống, vừa chảy ra là hết.
Nguyên Bác vỗ vỗ Nguyên Dịch, cũng không cười nhạo anh:
"Em hiểu được những thứ này, chứng tỏ em đã thật sự trưởng thành."
"Chỉ có trưởng thành, mới có thể làm em hiểu rõ, đàn ông thực sự cũng không phải chỉ duy trì một mặt khoan dung, vĩnh viễn không khom lưng, vĩnh viễn không thỏa hiệp." trên mặt Nguyên Bác lộ ra nụ cười vui mừng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!