Từ Kiều Sinh ý thức được đã nói một câu ngu xuẩn, xấu hổ sờ sờ mặt:
"Cái kia, hai người nói chuyện đi, tôi đi xem bọn họ đang chơi cái gì." Toilet cách âm rất tốt, nên vừa rồi Nhan Khê không có anh nói gì nhỉ?
"Mọi người đang chơi trò gì?"
Nhan Khê cảm thấy có chút hứng thú hỏi,
"Tôi có thể vào xem không?"
Đương nhiên có thể. Từ Kiều Sinh đồng ý, quay đầu thấy mặt Nguyên Dịch trầm xuống không nói lời nào, hận không thể cho chính mình một cái tát, anh đây không phải là đồng đội như heo sao? Vốn là hai người họ đang ở chung với nhau, anh vậy mà một gậy đánh gãy mất, lại vẫn một chỗ cái gì nữa?
Nghĩ vậy anh có chút chột dạ, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Nguyên Dịch, dẫn Nhan Khê vào phòng, Nguyên Dịch do dự một chút, cũng đi theo vào.
Đẩy cửa ra, trong phòng đầy khói thuốc, Từ Kiều Sinh đá đá vào ghế Dương Dục,
"Đều tắt thuốc hết đi, mở cửa sổ cho hết mùi, không để phụ nữ ngửi khói thuốc, là trách nhiệm của chúng ta, có biết không?"
Dương Dục bị đá đang muốn hỏi Từ Kiều Sinh nổi điên cái gì, quay đầu thấy Nhan Khê đứng ở cửa, vội vàng bỏ thuốc trong vào trong gạt tàn, đứng dậy mở cửa sổ ra, lấy tay quạt bớt khói thuốc, hy vọng có thể giảm bớt mùi trong không khí.
"Mọi người cũng chơi trò này?"
Nhan Khê đi đến chỗ máy tính của Dương Dục, cảm thấy trò chơi này có chút quen, lại nhìn giao diện trò chơi, không phải là trò gần đây cô đang chơi sao,
"Thực khéo, tôi cũng đang chơi trò này, còn dư máy nào không, chúng ta cùng đánh phó bản."
"Nhị... Đại Hà, cô muốn đánh phó bản nào, chúng tôi đều có thể dẫn cô theo." Từ Kiều Sinh mở máy tính bên cạnh ra,
"Không ngờ cô cũng chơi trò này, đây đúng là duyên phận rồi."
"Cô chơi một chút là được rồi, là dược sư sao?"
Phải là dược sư. Nhan Khê phát hiện mấy máy tính này đều cài trò chơi, xem ra là Nguyên Dịch cố ý chuẩn bị cho bạn anh, nếu không thì có nhà ai lại cố ý xây phòng trò chơi, lại còn đặt mấy máy tính ở bên trong.
"Dược sư cũng được, vừa hay chúng tôi đang thiếu một người về sau vào phó bản không cần phải tìm dược sư vào nữa."
Từ Kiều Sinh đã hoàn toàn trầm mê vào trong trò chơi, nhiệt tình theo sát Nhan Khê giới thiệu nhân vật của mình, nói Nhan Khê sau khi login thì thêm bạn với anh, đã sớm quên anh họ đang đứng sau lưng.
Nhan Khê một bên đăng nhập trò chơi, một bên nghĩ, đầu óc Từ Kiều Sinh không tốt, lại thích chơi trò chơi, sao có thể sống sót trong làng giải trí được nhỉ?
Cưỡi lên con thất thải Phượng Phi Thiên (Con phượng có bảy màu) của mình, Nhan Khê một đường chạy đến thương hội:
"Tôi đến thương hội, mọi người mau tới đây."
Vài người chạy đến thương hội, Trương Vọng thuận miệng hỏi một câu:
"Đại Hà, thương hội nhiều người lắm, tên của cô là gì?"
Khê Thủy uốn cong.
Cái gì? Trương Vọng cho rằng tai mình có vấn đề.
Khê Thủy uốn cong. Nhan Khê cười tít mắt gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh hãi của bốn người Trương Vọng, tươi cười càng ngày càng dịu dàng,
"Chính là người mà mọi người đang nghĩ."
"Ôi, để tôi bình tĩnh lại chút."
Từ Kiều Sinh thiếu chút nữa là từ trên ghế nhảy dựng lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!