Chương 26: Chỉ là tôi đang ngẩn người thôi

Editor: Hy

"Người khác đều là thiếu nam sát thủ, trạch nam sát thủ, trăm năm khó gặp người đẹp, tại sao đến em, lại là sư cô sát thủ chứ?"

Nhan Khê giả bộ kéo hộp trái cây tới trước mặt mình,

"Những hoa này em vẫn nên giữ lại tự mình ăn, không thể cho mọi người rồi."

"Thiếu nam sát thủ coi là cái gì, có thể làm cho các bà các mẹ thích, đó mới là con gái thực sự." Trần Bội đem hộp hoa quả trong tay Nhan Khê cướp lại, cùng một đám đồng nghiệp phân chia,

"Em không phát hiện đồng nghiệp ở phòng quảng cáo của đài chúng ta, cứ nhìn thấy em là cười đến sáng lạn à? Nghe nói gần đây nhận rất nhiều tờ đơn quảng cáo, tất cả đều hướng về phía em đấy."

Quảng cáo gì ạ?

"Hình như là máy hút bụi, bột giặt các loại," Trần Bội đem hai quả ô mai trả lại cho Nhan Khê,

"Ai bảo các bà các mẹ thích em, loại sản phẩm này cũng coi như là tiêu xài tập thể."

"Lần sau chỉ sợ muốn cộng nước rửa bồn cầu và nước rửa chén," Nhan Khê nhìn hai quả ô mai trong tay vừa gầy lại nhỏ, mặt đầy vẻ không thể yêu thương nổi,

"Nghĩ tới em một đời thiếu nữ xinh đẹp, lại lưu lạc đi quảng cáo nước rửa bồn cầu, nước giặt quần áo, đây gọi là mất đi nhân tính hay là không có đạo đức?"

Chị Nhan, Tiểu Dương làm ở hậu kì lấy hai quả ô mai trong tay cô,

"Mặc kệ lần sau là nhà đầu tư quảng cáo cái gì, có quảng cáo mới có thu nhập, có thu nhập thì chúng ta mới được hưởng phúc lợi, chị đừng ghét bỏ, làm thiếu nữ xinh đẹp quản lí gia đình cũng không tệ đâu."

Nhà ai lại có loại danh hiệu thiếu nữ xinh đẹp này?

"Em không hiểu đâu, mục tiêu của chị là làm một thiếu nữ văn nghệ xinh đẹp cao quý, mười ngón tay không dính nước vào mùa xuân."

Mặt mũi Nhan Khê tràn đầy u buồn,

"Tiểu Dương, em không hiểu chị."

Tiểu Dương thiếu chút nữa thì bị cô làm cho nôn ô mai ở trong miệng ra,

"Chị Nhan, từ khi có cái đoạn video chị cởi giày cao gót đuổi theo bố của Tiểu Tùng, được vô số cư dân mạng nhìn thấy, vậy chị không có duyên với văn nghệ cao quý rồi."

Nói thật, lúc nhìn thấy tư liệu sống, cô hơi hoài nghi con mắt của mình, trong nội tâm cô là tiểu mĩ nhân nhu nhược, tại sao lại làm ra loại hành động bạo động này? Lúc ấy không biết cô đang ôm loại tâm tư gì, lúc hậu kì cắt nối biên tập lại, vẫn để vài giây cho đoạn video kia.

Đại khái là loại bí mật này không thể để một mình mình biết được.

Nhan Khê và Dương Thiến ở hậu kì gần tuổi nhau, quan hệ của hai người ở trong đài cũng không tệ, lúc vui lên thì tùy ý so sánh. Trần Bội thấy hai cô gái trẻ cười cười nói nói vô cùng hòa hợp, liền trở về phòng làm việc của mình.

Lúc ở trên ghế xử lí công việc, chị ta thấy người dẫn chương trình Trần nhắn tin cho mình. Hai người đều họ Trần, âm thầm có chút giao tình, hiện tại người dẫn chương trình Trần nhắn tin cho chị ta, trong lòng chị ta hiểu rõ.

Đơn giản là lo lắng Nhan Khê sẽ thế mất vị trí của cô ta, chờ khi cô trở lại, Nhan Khê chiếm cái ghế này không đi nữa.

Xem hết tin nhắn, Trần Bội cười khẽ một tiếng, người dẫn chương trình Trần và chị ta có vài phần giao tình, chẳng lẽ Nhan Khê và chị ta lại không như vậy sao? Chị giả bộ như không hiểu ngụ ý của người dẫn chương trình Trần, khách khí mà trả lời vài câu, không lộ ra chút tin tức nào cả.

Đều là người kiếm tiền ăn cơm, Nhan Khê là do Kim đài trưởng mang vào, đối với người khác lại không tệ, công thêm có năng lực, ở trong đài ai sẽ gây khó dễ cô ấy chứ.

Người dẫn chương trình Trần muốn khơi mào bất mãn của chị với Nhan Khê, làm cho chị gây khó dễ Nhan Khê, điểm tâm tư nhỏ này không có ý nghĩa gì cả.

Chị là biên đạo lại gây khó dễ với người dẫn chương trình, đối với chị ta thì có chỗ nào tốt?

"Chị Trần, trưa chị ăn ở căng tin hay là gọi giao hàng?" Nhan Khê gõ cửa, mở ra đứng tại cửa nhưng không đi vào,

"Em và Tiểu Dương chuẩn bị gọi giao hàng, chị muốn gọi giúp một phần không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!