Chương 20: Chỉ là anh đã đáp ứng chuyện của đối phương, thì nhất định phải làm được mà thôi

Edior: Hy

"Cậu có thù oán gì với cái điện thoại à?" Nguyên Bác tan tầm trở về, thấy Nguyên Dịch đang gắt gao nắm điện thoại ngẩn người ra,

"Đã 8 rưỡi rồi, cậu không định rửa mặt rồi ngủ à?"

Xoay người cầm lấy điều khiển, Nguyên Bác cũng không xem tivi đang chiếu cái gì, cởi âu phục ném qua một bên, ngồi xuống sô pha.

Nguyên Dịch nghe thấy Tivi truyền ra thanh âm quen thuộc, anh ngẩng đầu nhìn tivi, không nói lời nào. Trên tivi, Nhan Khê đang giới thiệu đồ từ thiện mà viện cô nhi nhận được, những thứ đó đến từ những nơi nào. Sau đó còn quay căn tin của viện cô nhi, vô cùng sạch sẽ.

Nhưng có lẽ vì bảo vệ đợi tư của trẻ em, trong màn ảnh không có mặt của đứa trẻ nào, nếu ngẫu nhiên có quay phải thì đều làm mờ mặt đi, mà ngay cả thanh âm của lũ trẻ cũng được hậu kì xử lí.

Hôm nay là thứ bảy, phát lại chương trình, cũng không có nội dùng mới. Nguyên Dịch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tivi, mãi đến khi hết chương trình, mới quyết định được.

Nhìn người phụ nữ này có lòng tốt, anh vẫn nên nhắc nhở cô ta một chút.

Bữa tiệc của ông chủ Chu rất thành công, cộng thêm Tống Triều đã làm tăng thêm vinh quang của ông ta, làm cho ông ta được không ít lời khen ngợi, không tránh khỏi sẽ uống nhiều thêm vài chén, lúc nói chuyện lại càng thêm đắc ý.

Tống Hải cùng những người bạn đi lượn quanh, lo con gái đi theo ông sẽ bị mệt mỏi, liền tìm một chỗ nghỉ ngơi cho cô, không cần đi cùng ông nữa. Nhan Khê biết rõ loại trường hợp này, thương nhân sẽ trao đổi phương thức, cho nên cô nghe lời ngồi vào một góc.

Đầu bếp của bữa tiệc này, đều là ông chủ Chu bỏ giá cao ra mời tới, bất kể là hình dáng hay hương vị đều rất tuyệt vời.

Nhan Khê lấy ít đồ ăn trên bàn, ngồi vào một góc.

Loại tiệc này đôi khi cũng có các phu nhân ngoại giao với nhau, chỉ tiếc Nhan Khê còn trẻ tuổi, không thuộc phạm trù phu nhân này, cho nên rất nhiều người chỉ chào hỏi với cô, không bắt chuyện cùng cô.

Tống tiểu thư, Tống Triều bưng ly rượu đi tới, ngồi đối diện Nhan Khê. Hắn nhìn bàn ăn, đồ ăn đã ăn xong, son môi trên miệng đối phương hơi nhạt, xem là chưa kịp tu bổ lại, Quấy rầy rồi.

Nhan Khê gọi người mang những đồ ăn đã hết đi, cười lễ phép với Tống Triều:

"Tống tiên sinh có để ý tôi trang điểm một chút không?"

Vinh hạnh của tôi, Tống Triều ngẩng đầu lên làm động tác mời.

Nhan Khê không biết hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu người chú ý tới Tống Triều, cử chỉ của đối phương sẽ khiến không ít người hiểu lầm, nhưng loại mỹ nam này lại chủ động ngồi trước mặt cô, cô cũng không tính là bị chịu thiệt, về phần người khác nghĩ gì, chỉ cần không phải ý xấu thì kệ họ thôi.

Nhân sinh trên đời, có ai không nghĩ ngợi lung tung vài lần đâu?

Tống Triều quan sát cô gái trước mắt này, không nhịn được mà nhớ lại 9 năm trước. Khi đó áp lực học tập của hắn lớn, không biết tại sao đối với đàn em lớp 10 này lại có thêm vài phần tâm tư mông lung.

Hắn 9 năm trước, trẻ trung, học những phương pháp theo đuổi nữ sinh của bạn học, viết cho cô một bức thư tình.

Sau đó nữ sinh này không hồi âm cho hắn, cũng không có đến địa điểm mà hắn đã hẹn ở trong thư, hắn như đần đứng ở đó suốt cả buổi. Về sau hắn đi tìm nữ sinh kia, chợt nghe nói buổi sáng hôm đó cô đã làm thủ tục chuyển trường rồi.

Cách đây chín năm, dung mạo của cô bé kia đã mơ hồ trong trí nhớ của hắn, chỉ mơ hồ nhớ cô là một cô bé vô cùng nhu thuận và sạch sẽ. Nhưng hắn đứng dưới trời nắng đợi cô cả buổi, tâm trạng từ hi vọng đến thất vọng lại nhớ rất rõ ràng.

Đây là việc thất bại duy nhất trong thời còn trẻ của hắn, cũng không muốn nhớ lại, cho nên hắn không quá vui vẻ khi nhớ lại nó.

Hắn cho rằng đã quên được chuyện này, thế nhưng lần nữa gặp lại nữ sinh năm đó, gần như hắn lập tức nhớ lại tướng mạo của cô, vẫn thuần khiết như vậy, vẫn mảnh mai như vậy, mà ngay cả đôi mắt ngập nước kia cũng vẫn giống xưa, cực kỳ giống một bé thỏ con khi bị bắt nạt.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Cô cũng chỉ bận bịu trang điểm, ở trước mặt hắn sẽ cười giống như những cô gái bình thường khác.

Nhan Khê không phải là người ngu, đã sớm phát hiện Tống Triều từ khi ngồi xuống vẫn luôn đánh giá cô, cô đem lực chú ý rời chiếc gương nhỏ, chống lại hai mắt của Tống Triều,

"Tống tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì không?"

Cô chỉ chỉ góc môi của mình,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!