Chương 2: Năm đó mày... Leo lên tường rào làm cái gì

Editor: Hy

Thấy con gái ăn hai bát cơm, Tống Hải vui vẻ hớn hở nói:

"Xem ra những năm này tài nấu nướng của bố không có đi xuống."

Nhan Khê bỏ đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị thu thập bát đũa, Tống Hải vội nói:

"Tiểu cô nương, rửa chén cái gì chứ, hại da tay, lên lầu chơi đi." Ông cầm lấy bát đũa trong tay của Nhan Khê, đi về phòng bếp, vừa nhắc nhở tay của con gái rất tinh quý phải giữ gìn.

Nghe Tống Hải nhắc tới, Nhan Khê theo tới phòng bếp, cùng Tống Hải nói về việc nhà. Tống Hải nói công ty, nói bạn bè của mình, cuối cùng nói,

"Con có muốn trước tiên đến công ti làm quen một chút với công việc không, sau này những thứ này đều là của con, cũng nên làm quen dần."

Bố, bố còn trẻ lắm, Nhan Khê cười,

"Đợi ngài đến 80 tuổi, lo lắng để con làm người kế nghiệp cũng không muộn."

Được con gái nịnh nên mặt mày hớn hở, Tống Hải đem bát vừa rửa bỏ vào tủ chén, nhìn mặt con gái nõn nà thanh tú, trong nội tâm lập tức hào hứng cao ngất, con gái lớn lên ôn nhu yếu ớt, ông làm bố, phải kiếm thật nhiền tiền, mới có thể để cho con gái có nhiều thứ hơn.

Không thể chờ đợi được muốn con gái ăn bám, Tống Hải thấy Nhan Khê quả thực không có tâm tư đi đến công ti nhà mình làm bà hoàng, chỉ có thể biểu lộ chút mất mát, con gái muốn làm gì thì làm cái đó, ông làm bố vô cùng tân tiến, tuyệt đối sẽ không khoa chân múa tay.

Hai cha con nhiều năm không sống chung, nhưng không khí lại rất hòa hợp. Sáng hôm sau, Nhan Khê ngủ đến chín giờ mới tỉnh, hai cha con cầm thẻ đến tất cả các cửa hàng lục xoát, khí thế ngất trời.

Buổi chiều Tống Hải kiên trì muốn dẫn Nhan Khê đi mua đồ trang sức, lí do là con gái của Tống Hải, tuyệt đối không thể để con gái ăn mặc tủi thân được.

Một thân hàng hiệu, trên tay Tống Hải còn đeo đồng hồ kim cương hàng hiệu, vào cửa hàng đá quý, trên mặt viết ba chữ thật to Coi tiền như rác, đã được hướng dẫn viên nhiệt tình tiếp đãi.

"Nhan Nhan, nhìn trúng cái gì thì mua, đừng tiết kiệm thay bố." Tống Hải nhận li cà phê của nhân viên bưng tới uống một ngụm, đem chén cà phê bỏ sang một bên, chỉ vào cái dây chuyền kim cương long lanh tỏa sáng nói:

"Cái này đẹp này, Nhan Nhan con thử xem."

Nhan Khê nhìn cái vòng cổ, vẻ mặt duy nhất là... Tránh.

Loại vòng cổ này, ngoại trừ nơi đặc thù, ai dám mang ra ngoài chứ?

"Bố, con không thích cái này," đè xuống Tống Hải đang rục rịch túi tiền, Nhan Khê chọn một chiếc nhẫn được thiết kế đơn giản, Con muốn cái này.

Thích thì mua.

Nhan Khê biết ba hận không thể đem những tiếc nuối của những năm không ở chung, tất cả đều bù lại, cho nên mặc dù mẹ cô để cho cô rất nhiều trang sức, nhưng vẫn thuận theo ý của ba, tới nơi này chọn đồ trang sức.

Nhưng loại này nhìn một cái cũng rất có phong cách của cường hào, quả thật hơi khiêu chiến thẩm mĩ của cô.

"Ánh mắt của lệnh thiên kim thật tốt, đây là thiết kế tháng này của nhà thiết kế giỏi nhất công ti của chúng tôi, mới ra số lượng có hạn, cả nước chỉ có ba chiếc."

Nhân viên khoa trương khen ngón tay Nhan Khê xinh đẹp, cùng với chiếc nhẫn rất xứng đối, một bên để cho trợ thủ mang chiếc nhẫn đến cho Nhan Khê thử.

Vừa mới bắt đầu cô ta còn tưởng đây là một vòng luẩn quẩn cha nuôi và con gái thường có của nhà hào phú, không ngờ lại là cha con ruột.

Có lẽ bởi vì dáng hai người quá chênh lệch, để cho người khác loại trừ quan hệ người nhà của hai người, nhưng nhìn kĩ, khóe mắt và đuôi lông mày của hai người có vài phần tương tự, chỉ là người cha mặt béo, ngũ quan hơi biến dạng.

Đối với Tống Hải mà nói, khen Nhan Khê so với khen ông còn có hiệu quả hơn, cho nên cuối cùng ông còn mua thêm cho Nhan Khê một đôi hoa tai, nhân viên quay đầu khoa trương đem Nhan Khê trở thành tiểu tiên nữ, chớp mắt tự mang theo hào quang các loại.

Nhan Khê nghe xong trên mặt nóng lên, quay đầu nhìn bên cạnh, hi vọng vị nhân viên này đừng khoa trương nữa.

"Nguyên tiên sinh, đây là dây chuyền ngài đặt, xin hỏi ngài có chỗ nào không hài lòng không à?" Quản lí lấy từ hòm sắt ra một hộp gấm, hai tay nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Nguyên Dịch.

Nguyên Dịch mở hộp ra nhìn, khẽ gật đầu: Rất tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!