Editor: Hy
Sau khi chương trình về Tiểu Tùng Tùng được đưa vào viện cô nhi, kênh 8 đài Đế Đô thu được không ít điện thoại khen ngợi, còn có không ít người lớn tuổi viết thư khen ngợi cho bọn họ.
Buổi sáng thường có thói quen xuống dưới lấy bưu kiện và nghe điện thoại, những lá thư khen ngợi này giống như là phượng hoàng rơi vào bầy gà, tổ chương trình rất chú ý những là thư này, giống như là đang ôm viên chân châu cực kì quý giá vậy.
"Mười năm trước, ở trong đài cũng thường xuyên được mọi người gửi thư khen ngợi," Kim đài trưởng hơi hoài niệm mà nhìn những lá thư này,
"Mấy năm nay người viết thư đã không còn nhiều nữa rồi."
Nhan Khê mở một phong thư, giấy viết thư là giấy in ấn truyền thống, không có in hoa chìm lại càng không có mùi thơm, nhưng người viết thư lại rất chân thành, mặt giấy không có chút vết bẩn nào, càng không có chữ sai.
Chữ viết bằng bút máy già dặn cứng cáp, cách hành văn lão luyện lại nghiêm túc, từ trong những hàng chữ là có thể thấy được, vị khán giả này đã xem bao nhiêu chương trình của bọn họ.
Bức thư cuối cùng, vị này đã hơn 70 tuổi thường viết cho họ những lời chúc phúc, Nhan Khê mặc dù không biết tướng mạo của ông, nhưng lại có thể cảm nhận được ông ấy rất kì vọng vào tiết mục của bọn họ.
Đọc xong thư gắp lại bỏ cẩn thận vào phong thư, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình phong thư này, những lời chúc tốt đẹp của ông ấy, cô sẽ nhận lấy và nhớ kĩ.
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Nhan Khê lấy giấy bút trả lời cho ông lão một phong thư, có đồng nghiệp tới, cười nói:
"Viết tay tốn nhiều sức, không bằng dùng máy tính mà đánh chữ."
"Không sao, dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi nhàm chán." Nhan Khê cười với đồng nghiệp, tiếp tục vùi đầu vào viết.
Chữ của cô mặc dù không đẹp mắt bằng chữ của ông lão ấy, nhưng mà cô cảm thấy, có lẽ ông lão sẽ thích thư viết tay hơn.
"Ngày mai em nghỉ, có sắp xếp gì không?"
Lúc Trần Bôị đi tới, Nhan Khê vừa vặn viết xong thư, cô ngẩng đầu lên nói,
"Ngày mai có khả năng em sẽ mời một người đi ăn cơm."
"Vậy thì không còn cách nào rồi," Trần Bội xoay người nói nhỏ bên tai cô,
"Có một nhà tại trợ làm hoạt động tại cửa hàng tổng hợp, muốn mời chúng ta tham gia, nhìn trúng đồ vật nào thì sẽ bán giá vốn cho chúng ta, nếu như em không đi, chị sẽ đem slot này cho người khác."
"Vậy thì thật là không khéo," Nhan Khê lộ ra vẻ mặt tiếc nuối,
"Mấy hôm trước không phải Tiểu Dương luôn nói muốn mua một ít đồ gia dụng sao, không bằng chị mang sang cho cô ấy đi."
OK. Trần Bội cười một tiếng, không hỏi Nhan Khê ngày nghỉ mà hẹn ăn cơm với ai, quay đầu tìm Tiểu Dương nói chuyện này, còn đặc biệt nói là Nhan Khê mang slot này tặng cho cô nàng nữa, làm cho Tiểu Dương liên tục nói cảm ơn với cô.
Nhan Khê biết Trần Bội cố ý lôi kéo cô, nên ngẩng đầu lên nói:
"Toàn bộ là nhờ chị Trần có máu mặt, người ta mới mời chúng ta, bằng không thì thì ông chủ cửa hàng nào biết rõ em là ai đâu."
Mọi người giúp nhau thổi phồng một phen, chuyện này coi như xong, Nhan Khê mở Wechat ra, mở khung chat, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Trong phòng họp, Nguyên Dịch mặt không cảm xúc mà nghe hai giám đốc chi nhánh tranh cãi nhau, giả bộ như không nhìn thấy hai người này có bộ dáng mâu thuẫn,
"Chuyện này cho hai người tự thương lượng xử lĩ, tôi hi vọng tuần sau có thể có được kết luận."
Mọi người đều biết tính cách Nguyên Dịch, thấy anh đã mở miệng, hai bên đều đem lời đang định nói nuốt xuống.
Nguyên Dịch nâng mi nhìn mọi người:
"Còn có chuyện gì không, nếu không thì tan họp."
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng cũng có một người mở miệng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!