Chương 16: Người phụ nữ này vốn là thiếu của mình một bữa cơm, đã sớm nên trả rồi

Editor: Hy

"Anh Triệu, chúng ta nhanh chụp thôi."

Loại hành động quyên tiền của nhân sĩ nhiệt tâm này, đối với dư luận xã hội mà nói, cũng chính là một cách tuyên truyền.

Nếu chương trình chỉ một mặt bi kịch lừa tình hơn nữa nếu cố sức mở rộng mặt trái đen tối của sự kiện, nhưng đối với tích cực của chuyện thì lại không thấy, loại chương trình này tỉ suất xem sẽ có, nhưng sẽ làm cho người khác có tâm lý ám chỉ

"Trên thế giới này căn bản không có người tốt, ta đây cũng không làm người tốt nữa."

Bản thân Nhan Khê cũng thích vạch trần mặt tối của câu truyện, nhưng cũng không keo kiệt mà tuyên truyền những người có lòng hảo tâm.

Đối với việc thiện khẳng định, sẽ có thêm càng nhiều người làm chuyện tốt, cô không cầu mong chương trình của mình có sức ảnh hưởng lớn, ít nhất cô muốn cho càng nhiều người hiểu rõ, trên thế giới này còn rất nhiều người thiện tâm, cô muốn cho người đang ở trong tuyệt vọng biết rõ, không được buông tha hi vọng, có lẽ ngày mai sẽ được giải cứu thôi.

Vật phẩm quyên tặng được nhân viên chuyển từ xe ra, đồ chơi, văn phòng phẩm, quần áo, điện tử, mọi thứ đều đầy đủ cả, hơn nữa chất lượng đều tốt cả, giá cả của đoàn xe này ít nhất cũng phải 30 vạn trở lên.

"Xem ra người thiện tâm này là một cường hào."

Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu nhìn Nhan Khê,

"Em nói xem có phải cường hào này xem chương trình của chúng ta, nên mới quyên tiền cho viện cô nhi?"

"Loại chương trình của chúng ta sẽ có cường hào xem sao?" Nhan Khê hỏi lại.

Triệu Bằng suy nghĩ, thật sự không thể nào nghĩ ra được hình ảnh cường hào ngồi trước tivi xem chương trình của bọn họ, Vậy cũng đúng. Vẫn là internet có sức mạnh lớn, tổ chương trình của bọn họ đúng là không có kể công lớn như vậy.

Hai người trở lại xe, Nhan Khê lấy điện thoại ra, ấn danh bạ ra nhìn cả nửa ngày, cuối cùng trở  về, mở Wechat ra.

"Nguyên tiên sinh, xin lỗi, lần này nhờ anh chiếu cố," Trong buổi đấu thầu, người thành công nắm được hạng mục ngồi đối diện cười nói với Nguyên Dịch,

"Hôm nay thời tiết đẹp, không bằng do tôi làm chủ, mời Nguyên tiên sinh cùng mọi người dùng một bữa cơm nhạt."

Không cần, Nguyên Dịch mặt không đổi sắc, giống như không nắm được hạng mục đối với anh mà nói không có ảnh hưởng gì cả.

"Nguyên tiên sinh thật sự là quá khách khí," Người nói chuyện mang theo nụ cười đắc ý,

"Một bữa cơm mà thôi, kẻ hèn này vẫn có thể mời được."

Nguyên Dịch cười, đứng dậy liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện này, cầm lấy âu phục của trợ lý bên cạnh khoác lên người,

"Xin lỗi, tôi còn có việc bận, xin lỗi không tiếp chuyện được."

"Vậy lần sau chúng ta lại tụ họp."

Nguyên Dịch nhếch mày liếc người này một cái, sải bước ra ngoài.

Cuộc đấu thầu này, anh vốn không có ý định trúng thầu, dưới một mảnh đất có thể tồn tại vô số hiện vật lịch sử, đào khoét to như vậy, đây chính là củ khoai nóng bỏng tay mà muốn ném đi còn không được ý chứ.

Hiện vật không thể phá hư, vậy chỉ có thể sửa đổi kế hoạch công trình, cái này trước sau gì cũng trải qua mấy phen giày vò, lúc đầu nhập vốn rồi đi làm các hạng mục đầu tư khác.

Anh biết rõ lần này trúng thầu là do sau lưng Tống Triều có chỗ dựa, bằng không thì cũng không có can đảm ăn một hạng mục lớn như vậy.

Anh đã sớm nói mà, người đi nước ngoài lâu quá trở về nước sẽ dễ dàng xảy ra tật xấu thông thường, anh không làm cái chuyện đẩy người vào hố bùn, nhưng nếu như đối phương phái người lén lút nghe nội dung của hợp đồng đấu thầu, không nhịn được mà nhảy vào hố, anh cũng sẽ không ngăn cản.

Nguyên tiên sinh, Trợ lý đi sau Nguyên Dịch nói,

"Đạo diễn Tôn muốn gặp anh..."

"Tôi đầu tư vào điện ảnh, chỉ là vì kiếm tiền, đối với nghệ thuật của bọn họ không có hứng thú," Nguyên Dịch cắt đứt lời cậu trợ lý,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!