Chương 15: Nguyên Tiểu Nhị tên là gì?

Editor: Hy

Tối hôm đó, trong giấc mơ của Nguyên Dịch, mặt trời tự dưng rớt xuống, biến thành một quả cam vô cùng lớn đập vào mặt của anh.

Em trai, ở cạnh bàn ăn, Nguyên Bác bỏ dĩa xuống,

"Tối qua ngủ không ngon à?" Sắc mặt khó ngửi như vậy, rất giống người khác thiếu cậu ta 8 triệu vậy.

Không sao, Nguyên Dịch bưng li sữa, cúi đầu nhìn khay trứng chần nước sôi, nhớ tới giấc mộng tối qua, cả gương mặt đều xụ xuống, tự dưng đối với trứng chần nước sôi anh lại sinh là tâm lý bóng ma (bị ám ảnh bởi cái gì đó).

Người phụ nữ Nhan Khê này đúng là có độc.

Nguyên Bác lau miệng nói:

"Nghe nói Tống gia mới có một người từ nước ngoài trở về, gần đây hình như muốn tiến vào trong giới này thì phải?"

"Em không quen cậu ta, anh hỏi em cũng vô ích," Nguyên Dịch để đũa xuống, mặt không cảm xúc nói,

"Từ lúc nào anh lại để tâm chuyện không đâu của nhà người ta vậy?"

"Cậu ta học chung một lớp với cậu năm cấp 3, anh không hỏi cậu thì hỏi ai?" Nguyên Bác thấy anh làm bộ dù có sét đánh cũng không nhúc nhích thì cũng không nhiều lời nữa, từ ghế đứng dậy,

"Cái đức hạnh thối này của cậu nếu như không sửa đổi, thử xem có người phụ nữ nào nguyện ý gả cho cậu chứ."

Ai yêu thích, Nguyên Dịch uống sạch cốc sữa,

"Yêu ai, kết hôn với ai."

"Được rồi, anh không nhây việc này với cậu nữa," Ngữ khí Nguyên Bác trở nên nghiêm túc,

"Tiểu tử Tống gia này từ ngoại quốc về, Tống gia cố ý bồi dưỡng cậu ta, người này làm việc có vài phần thủ đoạn, cậu nên chú ý vào."

Nguyên Dịch nhướn lông mày, cười có mấy phần thờ ơ:

"Hắn đi nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với trong nước thì hiểu cái gì?"

Đây cũng không phải là vài thập niên trước, từ nước ngoài trở về liền đứng ở tầng cao nhất, đến trước mắt, làm cái gì cũng đều phải bằng bản lĩnh, dù ở nước ngoài lâu đi nữa, đối với thị trường trong nước không biết gì, thì tất cả đều luống cuống mà thôi.

Thấy trong lòng anh hiểu rõ, Nguyên Bác cầm lấy áo khoác:

"Cậu cứ ăn đi, anh đi trước."

Trong phòng ăn yên tĩnh lại, Nguyên Dịch nhìn trứng chần nước sôi lộn xộn ở trong cái khay, thấp giọng mắng một câu.

Ăn xong bữa sáng đi ra khỏi nhà, anh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ở phía xa, chỗ nào giống trứng chần nước sôi chứ, rõ ràng là trứng đánh đường mà.

"Mình đúng là đầu óc có bệnh!"

"Tiểu Nhan, chân em sao vậy?" Trần Bội thấy Nhan Khê đi đường hơi kì lạ, ngay cả bình thường hay đi giày cao gót cũng đổi thành giày đế bằng, Trẹo chân hả?

Chẳng nhẽ là do hôm qua giúp cảnh sát bắt người nên bị thương?

Bị thương nhẹ, Nhan Khê đi vào phòng phát sóng ngồi xuống, cái bàn che mất nửa người dưới, cho dù cô không đi giày, khán giả xem cũng không thấy gì cả,

"Chị Trần, bắt đầu ghi hình đi."

Trần Bội gật gật đầu.

Ngày hôm qua sau khi xem xong tư liệu thực tế của Triệu Bằng quay, Trần Bội quyết định quay trước một kì, đầu tiên chuẩn bị tốt tiết mục này đã. Mặc dù bây giờ ghi hình thì hơi gấp, nhưng tối nay tăng ca, thì vẫn kịp giờ ghi hình ngày mai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!