Chương 5: (Vô Đề)

Lúc đó ta còn nhỏ, bà ôm ta đọc sách viết chữ, học đến bài Yến thì vuốt đầu ta, dịu dàng nói:

"Yến Yến, con xem, đây chính là tên tự của con."

"Ngôn tiếu yến yến, mang ý nghĩa vui vẻ nhu thuận. Chỉ là... ta lại không hy vọng con quá mức nhu thuận, chung quy là không tốt."

Từng câu từng chữ, vẫn còn văng vẳng bên tai.

Trong nháy mắt, t.h. i t.h. ể lạnh lẽo không còn hơi thở của bà đã nằm ngang trước mặt ta, phụ thân ta giận dữ cầm roi da đi tới, bị đích mẫu khuyên can:

"Dù sao thì, Yến Yến dù sao cũng là nữ nhi của Đường gia..."

"Mẫu thân nó làm ra chuyện mất mặt như vậy, nó rốt cuộc có phải là nữ nhi của Đường gia ta hay không còn chưa biết được!"

Ông ta nhìn ta với vẻ mặt ghê tởm,

"Sau này cứ nuôi nó như một nha hoàn thô sử là được rồi, Đường gia chỉ có một nữ nhi là Thính Nguyệt."

Yến Yến.

Giọng nói mang theo tiếng thở dài của Cảnh Hành vang lên.

Ta bỗng nhiên hoàn hồn, có chút luống cuống đưa tay lên lau nước mắt.

Chàng vươn tay, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta:

"Nàng đã xuất giá, phụ mẫu nàng tất nhiên sẽ dồn tâm tư lên người khác. Bây giờ nàng là thê tử của ta, có tâm nguyện gì, cứ nói cho ta nghe."

Ta có tâm nguyện gì.

Ta muốn, mẫu thân của ta có thể sống lại.

Ta còn muốn mạng của người Đường gia.

Nhưng những điều này, đều không thể nói ra được.

Sợ bị phát hiện, bình thuốc độc mà Đường Ngưng Ngọc đưa cho ta, đã được ta cẩn thận giấu kỹ bên người.

Thế nhưng chưa kịp ra tay, Cảnh Hành lại xảy ra chuyện trước.

Chiều hôm đó, chàng làm việc trở về, cùng ta dùng bữa tối.

Một bát canh cá chép nấu rau cần vừa ăn được một nửa, Cảnh Hành bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, quay đầu sang một bên, nôn ra một ngụm máu.

Vô vàn sự lạnh lẽo dâng trào, ta đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào chàng, trái tim như rơi xuống vực sâu không đáy.

Cảnh Hành chống tay lên bàn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta.

Dưới ánh nến vàng mờ, mái tóc dài của chàng xõa xuống vai, càng làm cho khuôn mặt trắng nõn như ngọc càng thêm không còn chút máu, nhưng vết m.á. u đọng lại bên khóe môi, lại là một màu đỏ tươi chói mắt.

Phu nhân.

Chàng gọi ta bằng giọng nói yếu ớt,

"Đỡ ta một chút, ta sắp không đứng vững nữa rồi."

Ta buộc mình phải phớt lờ nỗi đau nhói trong lòng khi nghe thấy câu nói này, đưa tay đỡ chàng, há miệng định gọi Tú Nhi, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng.

May mà Tú Nhi nhanh trí, khi vào múc canh đã kịp thời phát hiện ra cảnh tượng này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!