Chương 14: (Vô Đề)

Thái độ của chàng ngạo mạn vô lễ, phụ thân nhất thời dám giận nhưng không dám nói, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta coi như không thấy, chỉ cẩn thận kiểm tra tấm bình phong một lượt, rồi nói: Phải.

Cảnh Hành khẽ giơ tay: Mang về phủ.

Đích mẫu ra vẻ bất đắc dĩ nói với ta:

"Nhiếp Chính Vương phi, tuy con là thứ xuất, nhưng dù sao cũng là nữ nhi Đường gia, để mặc cho Vương gia xông vào nhà mẹ đẻ của con như vậy, có phần hơi quá rồi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta nhếch mép:

"Đường phu nhân nói vậy thật thú vị, ta là thân phận gì, Nhiếp chính vương lại là thân phận gì, ta có thể để mặc cho người sao?"

Đích mẫu liền quay sang nhìn Cảnh Hành:

"Nhiếp chính vương đừng trách, Nhị tiểu thư tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ đã được chúng ta nuông chiều. Con bé nghe nói Vương gia đến cửa cầu hôn, khóc lóc đòi thay tỷ tỷ gả cho người làm Vương phi, chúng ta cũng không nỡ từ chối, đành phải để con bé đi..."

Bà ta bịa chuyện giỏi như vậy, nên đi đến quán trà kể chuyện.

Cảnh Hành nghe bà ta nói xong, sắc mặt như thường, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên, cười phóng khoáng:

"Như vậy, lại là duyên phận giữa ta và phu nhân rồi."

Sắc mặt đích mẫu cứng đờ:

"Vương gia có phải là không hiểu ý của thần phụ?"

"Sao, Đường phu nhân đang nghi ngờ bổn vương?" Ánh mắt Cảnh Hành lạnh xuống, sắc bén như lưỡi d.a. o cạo quét qua Đường Thính Nguyệt bên cạnh,

"Dung mạo tầm thường, không có chút tài cán nào, nếu người như vậy gả vào đây, mới là bất hạnh của bổn vương."

Đường Thính Nguyệt trông như sắp tức chết.

"Nhưng người mà Vương gia ban đầu muốn cưới..."

"Nào có người nào mà bổn vương ban đầu muốn cưới, Đường phu nhân vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn, nếu chọc cho phu nhân của bổn vương không vui, nàng ấy mà không để ý đến ta nữa, Đường phu nhân e là không bồi thường nổi đâu."

Đích mẫu đành phải lại giả vờ khuyên nhủ ta:

"Nếu đã như vậy, con hãy sống thật tốt với Vương gia, chớ nên giống như mẫu thân con, ve vãn những nam nhân khác, thật không phải phép..."

Nỗi căm phẫn và oán hận tích tụ bao nhiêu năm, cuối cùng vào khoảnh khắc này đã dồn nén thành biển.

Ta giơ tay, tát mạnh vào mặt bà ta một cái, lạnh lùng nói:

"Bà cũng xứng nhắc đến mẫu thân ta sao?!"

Đường Thính Nguyệt bên cạnh đột nhiên lao đến, đỡ lấy mẫu thân, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Phụ thân gầm lên một tiếng, muốn xông tới, nhưng lại bị ám vệ mà Cảnh Hành mang đến giữ lại.

To gan! Ông ta gào lên,

"Đường Nhị, ngươi láo xược, dám động thủ với đích mẫu ngươi!"

"Là chính thất, rõ ràng biết việc làm thiếp không phải là ý nguyện của mẫu thân ta, nhưng lại không dám chỉ ngang mặt phu quân mình mà trách cứ, lại cố tình gây khó dễ cho mẫu thân ta. Cái gọi là gian phu kia, rốt cuộc là người phương nào, trong lòng bà hẳn là rõ hơn ai hết phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!