Chương 3: (Vô Đề)

Nghe nàng nói vậy, ta không nhịn được lộ ra vẻ mặt vui mừng, kết quả ngay sau đó, liền có một bóng người cao lớn vạm vỡ bước vào cửa, trên người còn mang theo mùi m.á. u tanh nồng nặc ẩm ướt.

Nụ cười trên môi ta còn chưa kịp thu lại, liền cứng đờ tại đó.

Cảnh Hành cởi áo choàng bị nước mưa làm ướt, sải bước đến trước mặt ta, đưa tay nắm lấy cổ tay ta.

Đầu ngón tay chàng lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt vì mất m.á. u quá nhiều, ý cười trong mắt như có sương mù che phủ, không rõ ràng lắm.

Chàng hơi dùng sức, trực tiếp kéo ta vào lòng, giọng nói như cười như không:

"Sao vậy, nghe nói ta bị thương, phu nhân dường như rất vui mừng?"

3

Ta thật sự hoài nghi người này vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe trộm.

Nếu không sao có thể đúng lúc như vậy chứ.

Chàng vùi mặt vào hõm vai ta, khẽ thở dài:

"Ta ra ngoài làm việc, ngày đêm nhớ nhung chỉ nghĩ đến phu nhân, dọc đường ngày đêm chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng sớm về được... Phu nhân làm như vậy, thật sự khiến người ta đau lòng vô cùng."

Ta mới không tin chàng.

Trong giọng nói của chàng không nghe ra nửa điểm đau lòng nào cả.

Ta ngẩng đầu, liếc mắt ra hiệu cho Tú Nhi, bảo nàng lấy giấy bút đến.

Không ngờ nàng lại hiểu lầm ý ta, vội vàng nói:

"Vương gia không biết, Vương phi ở trong phủ suốt ngày ủ rũ, lo lắng cho sự an nguy của người đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Giờ thấy người bình an trở về, trên mặt mới nở nụ cười, người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tấm lòng của Vương phi ạ!"

Tú Nhi không hổ danh Tú Nhi.

Nàng ấy thật sự rất ưu tú.

Không biết Cảnh Hành rốt cuộc có tin hay không, nhưng sau một lát im lặng, cuối cùng chàng cũng ngẩng mặt lên, khẽ nhếch khóe môi với ta:

"Phu nhân thật sự lo lắng cho ta đến vậy sao?"

Ta nuốt ngược những lời mỉa mai vào trong bụng, che lương tâm gật đầu lia lịa.

Trong mắt chàng bỗng nhiên mây tan gió tạnh, trong nháy mắt sáng như sao, bàn tay ôm ta càng chặt hơn một chút:

"Như vậy, thật là làm khó phu nhân vì ta mà lo lắng vất vả rồi."

Ta lắc đầu, nắm tay chàng áp lên mặt mình, giả vờ thân mật cọ cọ.

Thấy bầu không khí trong phòng nóng lên, Tú Nhi liền dẫn theo những hạ nhân khác rất tự giác lui xuống.

Ta há miệng, không nói gì, định chỉ vào giấy bút trên bàn, Cảnh Hành đột nhiên bế thốc ta lên, đặt lên chiếc giường mềm mại ở phòng ngủ bên cạnh.

Trên người chàng còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt đặc trưng của ngày mưa, quấn lấy ta.

Tiếng hét của ta mắc kẹt trong cổ họng, nhưng vì Đường Thính Nguyệt là một người câm, nên không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ta chỉ vào vết thương đang rỉ m.á. u trên vai Cảnh Hành, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.

Động tác của chàng đột nhiên dừng lại,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!