Dưa chuột là món ta ghét nhất.
Ta cầm đũa lên, mơ màng nói: Ta…
Chữ
"không thích ăn dưa chuột" còn chưa nói ra khỏi miệng, ta giật mình tỉnh giấc.
Thân phận hiện tại của ta, là Đường Thính Nguyệt không nói được.
Thế là nuốt ngược những lời còn lại xuống, ta nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn: Ừm ừm.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sau đó, cố nén đau khổ, nuốt xuống miếng dưa chuột nhồi thịt to tướng mà Cảnh Hành gắp cho.
Chàng chống cằm, ung dung nhìn ta:
"Phu nhân rất muốn nói chuyện với ta sao?"
Ta lắc đầu, lại gật đầu.
Thế là Cảnh Hành ra hiệu cho hạ nhân lấy giấy bút đến.
Ta vội vàng viết lên giấy Tuyên Thành:
"Phu quân ngày ngày vất vả lo việc triều chính, chắc hẳn rất mệt mỏi."
Chàng liếc mắt nhìn, cười nhạt:
"Cũng tạm, sao phu nhân đột nhiên lại nhớ đến việc quan tâm ta vậy?"
"Là thê tử, quan tâm đến sức khỏe của phu quân là việc ta nên làm."
Ta dừng lại một chút, cuối cùng cũng viết ra mục đích thực sự của mình,
"Vì sức khỏe của phu quân, chi bằng vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng..."
Còn chưa viết xong, đã bị Cảnh Hành nắm lấy cổ tay, kéo mạnh một cái.
Màn che khép lại, trước mắt tối sầm, chàng từ trên cao nhìn xuống ta, khẽ nhếch khóe môi:
"Mới cưới không lâu, đã khiến phu nhân sinh ra nghi ngờ như vậy, là lỗi của ta."
Ta không tin nổi trừng mắt nhìn chàng, cố gắng dùng ánh mắt khiển trách hành vi mất nhân tính của chàng.
Nhưng chàng lại đưa tay che mắt ta, mỉm cười nói:
"Phu nhân, đừng nhìn ta như vậy."
Ta sẽ... đau lòng.
2
Tâm lý của Cảnh Hành, chắc chắn không bình thường.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh dậy đã không thấy chàng đâu.
Tiểu Xuân, nha hoàn bồi giá cùng ta đến đây cũng không biết đã đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!