Nụ cười trên mặt Hoàng thượng càng nhạt hơn:
"Tuy Tam ca và Trẫm không cùng một mẹ sinh ra, nhưng sau khi Trẫm đăng cơ đã giúp đỡ Trẫm rất nhiều, Trẫm cũng rất cảm kích trong lòng. Nếu Đại Chu không có Tam ca, e rằng giang sơn đã không vững vàng rồi."
Ý tứ sâu xa và sự bất mãn trong lời nói này, ai cũng nghe ra được.
"Thần nguyện dùng mạng mình tin tưởng Nhiếp chính vương, Vương gia đối với Hoàng thượng, đối với giang sơn Đại Chu, nhất định trung thành không hai lòng."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Trường Ninh Hầu bỗng nhiên quỳ xuống, trước tiên hướng Cảnh Hành hành lễ, sau đó mới nhìn về phía Hoàng thượng.
Thấy vậy, sắc mặt Hoàng thượng càng thêm khó coi, nụ cười trên môi hoàn toàn biến mất.
Còn Thất vương gia thì đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hoàng thượng:
"Gần đây thần đọc sách, thấy một điển tích, đời trước có thừa tướng họ Trương, để tỏ lòng trung quân ái quốc, không tiếc moi t.i. m tự chứng, cuối cùng trở thành vị trung thần lưu danh sử sách..."
Hai người một xướng một họa, cuối cùng đều im lặng nhìn về phía Cảnh Hành.
Không khí trong điện trở nên lạnh lẽo, Cảnh Hành cầm chén rượu, cười như không cười nói:
"Thất đệ muốn bổn vương cũng như vị thừa tướng họ Trương kia, moi t.i. m tự chứng sao?"
"Tuyệt nhiên không có ý đó, chỉ là gần đây đọc sách nhiều, kể cho Tam ca và Hoàng thượng nghe cho vui thôi."
Cảnh Hành khẽ nhếch mép:
"Vậy thì thật hiếm thấy, bao nhiêu năm không thấy Thất đệ đọc sách, hôm nay lại nhớ ra rồi."
Chàng nói đến đây, ta không khỏi toát mồ hôi lạnh thay chàng:
"Sao chàng dám nói móc Thất vương gia trước mặt Hoàng thượng như vậy? Chỉ dựa vào hắn thì không dám nói ra những lời này đâu, có thể nói như vậy chẳng phải là ý của Hoàng thượng sao..."
Cảnh Hành chớp mắt:
"Ta biết, nên ta đã chứng minh cho hắn thấy rồi."
Ta nghĩ đến vết thương sâu đến tận xương trên vai chàng đêm đó, sững sờ một lúc, bỗng nhiên hiểu ra:
"Vết thương đó là do tự tay chàng đ.â. m sao?!"
Đương nhiên.
"Vậy thì cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy, chàng không thể giả vờ một chút sao?"
Cảnh Hành thở dài:
"Nếu không ra tay tàn nhẫn như vậy, e rằng lúc này Yến Yến đã không còn gặp được ta nữa rồi."
Ta mím môi, trong lòng chua xót.
Chàng mang tiếng xấu, ngay cả ta trước khi xuất giá, bị giam trong hậu viện Đường phủ, cũng từng nghe những lời đồn đáng sợ đó.
Nhưng giờ đây ta gả vào Nhiếp chính vương phủ, sống chung với Cảnh Hành những ngày này, trao đổi chân tình, mới rốt cuộc tỉnh ngộ.
Vì sự ổn định của giang sơn, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn người.
Mà dưới sự cứng rắn không nể nang như vậy, nhất định sẽ có người phải gánh chịu tiếng xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!