Chương 20: (Vô Đề)

Dạ Nhi nhìn Cố đại nương, cười nói:

"Đại nương quên lời ta lúc trước rồi sao? Ta tới đây để khám lại cho bà bà. Thân thể bà bà tốt hơn nhiều rồi chứ?"

Cố đại nương gật đầu:

"Đỡ nhiều rồi, làm phiền ân nhân quá."

"Vậy thì tốt. Ta tin rằng dùng thuốc không lâu nữa, bà bà có thể đi lại như bình thường."

"Ân nhân thật tốt quá!" Cố đại nương lau nước mắt trên mặt, lúc này, bà mới phát hiện ra nam tử đứng bên cạnh Dạ Nhi:

"Ân nhân, vị công tử này là....?"

Dạ Nhi còn chưa mở miệng, Bách Lí Hiên Hàn đã cướp lời:

"Tại hạ tên là Lam Diệp, là phu quân của nàng."

Phu quân?

Dạ Nhi trợn mắt nhìn hắn một cái. Nàng từ khi nào mà đã trở thành phu nhân rồi? Còn Lam Diệp đây là ai? Sao không nói mình là Lá Xanh luôn đi? Không nói lá xanh thì là nón xanh cũng được a! Thêu dệt tài tình quá!

Cố đại nương tựa hồ không cảm thấy được bọn họ có gì khác thường, cười ha hả nói:

"Thật không? Ân nhân cùng vị công tử đây đúng là trai tài gái sắc mà ông trời ghép đôi a!"

Bách Lí Hiên Hàn nghe thấy rất thoải mái.

Ngược lại, Dạ Nhi lại thấy không được tự nhiên.

Hắn nhìn Cố đại nương cười nói:

"Đa tạ đại nương đã quá khen. Thật ra.... ta cũng thấy như vậy!"

Á.......

Hắn không biết xấu hổ sao? Trước mặt Cố đại nương lại dám mặt dày như vậy. Rõ ràng hai người chỉ là phu thê trên danh nghĩa thôi. Phu quân cái gì? Ta khinh! Vô cùng khinh!

Xem ra hai người bọn họ người nói người hát rất hợp nhau, càng nói càng hăng say, Dạ Nhi vội tìm cách ngăn cản:

"Đại nương, mau để ta xem tình trạng của bà bà. Không cần cùng người nhàn rỗi này nói nhiều đâu, nói nhiều sẽ bị loét miệng đấy!" (Vũ Nhi: Dạ Nhi tỷ nói năng quá phũ~~~)

Cố đại nương sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng thấy được điểm lạ, bà cười khúc khích hai tiếng rồi nói:

"Thôi được rồi, để ta dẫn ân nhân đi, làm phiền ân nhân rồi."

"Có gì mà ân với nhân? Không phải ta đã nói với đại nương tên ta là Dạ Nhi sao? Gọi vậy nghe lọt tai hơn."

"Được được, Dạ Nhi cô nương!"

Hai nữ nhân vừa đi vừa nói, Bách Lí Hiên Hàn chỉ có thể lặng thinh đi theo phía sau. Khi đi tới một căn phòng nhỏ, Dạ Nhi xoay người chặn Bách Lí Hiên Hàn lại:

"Gia, lúc ta xem bệnh, người không nên vào trong."

Hắn nhìn vào phòng bên trong một chút, chỉ thấy một chiếc giường cũ nát, bên trên là một lão phụ già yếu. Cửa sổ cũng không có mở, cả gian phòng đều âm u, tiếng ho khan trầm trọng truyền ra từ bên trong.

Nếu Dạ Nhi đã không muốn cho hắn vào thì hẳn cũng phải có cái lí của nàng. Hắn chỉ đành gật đầu:

"Được rôi, ta sẽ ở ngoài chờ nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!