Ánh trăng có chút ảm đạm, màn đêm giống như một cái bát lớn bao phủ cả mặt đất. Đêm đen nhánh mang mực đậm nặng nề vẽ loạn ở phía chân trời, che đi mặt trời khi nãy còn lấp ló. Ngay cả một ánh sao nhạt cũng không có.
Ở trong một căn phòng rộng rãi và sáng sủa, có một cô gái đang nằm trên mặt đất, đóng chặt hai mắt. Tóc của nàng có chút xộc xệch, trên người còn có nhiều vết thương.
Bên dưới có nhiều tiếng xôn xao.
Lúc này, một chậu nước đá dội thẳng lên người nàng. Thân thể mảnh khảnh của nàng rốt cuộc không chịu được mà run rẩy. Tiếp theo, trong phòng vang lên một tiếng nói bén nhọn:Tỉnh?
Dạ Nhi ngẩng đầu, quét mắt lên nhìn xung quanh phòng. Một nữ nhân mặc trang phục xinh đẹp đứng trước mặt cao ngạo nhìn nàng, mà ở phía sau nàng còn có hai đại hán mặc toàn đồ đen.
Lắc lắc đầu, nàng nhớ tới mình là sao mà rơi vào chỗ này. Làm con gái nuôi của một nhân vật thủ lĩnh tổ chức hắc đạo, nàng vì một lần thi hành nhiệm vụ thất bại nên bị dẫn tới cái chỗ này.
Nơi này cụ thể là địa phương nào, nàng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định nơi đây chẳng tốt đẹp gì!
Vừa lúc đó, phía ngoài mơ hồ truyền đến một tiếng ồn ào náo động. Có người đứng trên đài dõng dạc thuyết:
"Người mỹ nhân, giá quy định một trăm vạn, có ai nguyện ý ra giá?"
Xuyên thấu qua màu màn sân khấu đỏ sậm dầy nặng, nàng đến đứng xem nữ nhân trước đài. Nàng ta mặc y phục hở hang, hai trống rỗng ở hai bên sân khấu đang được đánh liên tục. Mà đối mặt phía trước là những nam nhân mang bộ dạng thèm thuồng, rồi lại gãi tay chuẩn bị tư trang.
Ngay sau đó, dưới đài nam nhân mọi người giơ lên cao tấm bảng, đấu giá tiền giống như điên.
Mỹ nhân? Giá quy định? Dạ Nhi lập tức ý thức được trong đầu đây là buổi đấu giá bán người.
Nói như thế nào nàng cũng là con gái nuôi cho một nhân vật thủ lĩnh hắc đạo, há lại có thể cho phép người làm thành cầm thú để mua bán? Ngay sau đó nàng định lợi dụng võ nghệ những năm gần đây học ở trong tổ chức xông ra ngoài.
Ai ngờ một tên đại hán dùng sức đem nàng rút trở lại, không thương tiếc vứt trên mặt đất.
Nữ nhân trang điểm xinh đẹp kia liền hừ lạnh một cái rồi đi đến trước mặt nàng nói:
"Tiểu muội muội, ta khuyên ngươi không nên lãng phí khí lực. Nơi này của chúng ta, phàm là một người cũng chưa từng chạy thoát. Khó có được hôm nay thập tam tỷ ta tâm tình tốt, không muốn đánh ngươi."
Con ngươi của Dạ Nhi linh động toát lên một vẻ quật cường, nhìn nữ nhân kia tức giận nói:
"Nói cho ta biết, đây là nơi nào?"
"Nơi nào? Ha ha.... Đương nhiên là buổi đấu giá! Nơi này chẳng những là buổi đấu giá mà ngươi còn sắp bị chúng ta cầm lên đài đấu giá nữa kia!"
Sắc mặt Dạ Nhi hơi tái nhợt lên.
Thật ra thì nàng cũng không phải là không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Bởi vì ở trong tổ chức, một khi nhiệm vụ thất bại thì không chết cũng là tuyệt đối thê thảm.
Nàng đứng lên, khẽ cắn răng nói: Thả ta đi ra ngoài!
"A! Ngươi cảm giác có thể như vậy sao? Ta khuyên ngươi biết điều một chút, nên ngoan ngoãn ở đây vì ngươi không bao giờ trốn ra được. Mà cho dù ngươi có thoát ra được thì không quá ba giờ, chúng ta nhất định có thể đem ngươi trở lại rồi lăng nhục cho đến chết.
Nếu ngươi không tin, cứ thử là sẽ biết!
"Tư Đồ Dạ Nhi không tự chủ mà nhíu chặt, cũng không có lên tiếng. Nữ nhân kia lại càng cười rực rỡ:"Thật ra thì loại nữ nhân giống như các ngươi có thể bán vào nhà giàu có làm tiểu mật thì cũng đã là phúc khí ba đời. Nói không chừng ngày nào đó vận khí tốt còn có thể ngồi lên chính vị.
Ngươi a, sau khi ra ngoài, cũng đừng quên đại ân đại đức của chúng ta ngày hôm nay."
Thập tam tỷ sau khi nói xong lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường liền cao ngạo nện bước xoay người bước đi.
Dạ Nhi không phản kháng nữa, vì nàng biết nếu có người mua thì nàng mới có thể ra ngoài mà xử lí địa phương này. Chẳng qua là kế tiếp không biết ai sẽ mua nàng đây?
***
Buổi đấu giá cứ tiến hành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!