12
Thời gian quá gần, khoảng cách quá xa, hai năm dường như chỉ là cái chớp mắt.
Đông Hải cách kinh thành mười vạn tám ngàn dặm, trong làng chài ta ở, còn có người không biết cả niên hiệu.
Rốt cuộc ta cũng biến mình thành lão cô nương, mặc dù trở thành một lão cô nương, ta cũng không thể tìm được Cẩu Đản như ý nguyện, dù gì thì người mà ta từng gặp cũng quá kinh diễm, xuân hoa thu nguyệt cũng chẳng bằng nửa phần của hắn, nhìn người khác giống như nhìn một đống cải thảo thối, làm sao có thể nuốt trôi được?
Ta cũng không ghét bỏ tư cách của người khác, miễn cưỡng thì có thể xem như ta là một con lợn không được đẹp lắm đi?
Nhưng ta vẫn muốn có một cây cải thảo ngon, suy cho cùng thì mong ước cả đời của một con lợn cũng chỉ đơn thuần đến vậy.
Ta mang theo mấy trăm viên trân châu mà mình đã thu hoạch được trong hai năm nay, viên đẹp nhất đương nhiên là phải ngự cống, nhưng phỏng chừng những viên đẹp nhất ấy đều ở chỗ của ta.
Khi ta chậm rãi đi tới kinh thành, đã là mùa đông tuyết rơi dày đặc, trân châu trong túi ta đã hết từ lâu, trong ngực chứa bạc và mấy tờ ngân phiếu nhẹ nhàng, hiện giờ ta muốn mở cửa hàng ở kinh thành, cũng có vốn liếng để mua.
Khi ta sắp xếp xong ổn thoả, hỏi thăm rõ ràng Ôn gia ở đâu, hôm đó trùng hợp là Đông chí.
Nói đến Ôn Túc, tùy tiện hỏi một người trong kinh thành đều có thể nói đến nửa canh giờ, các triều đại không có hộ bộ thượng thư nào trẻ tuổi hơn hắn.
Hiện giờ quốc khố cực kỳ phong phú, ngay cả tiểu tư khố của thánh nhân cũng đầy ắp, đã giảm thuế hai năm, ta rất muốn biết bạc của quốc khố được lấy từ đâu ra?
Mấu chốt là đến nay hắn vẫn độc thân, có dung mạo tuấn tú nhất Đại Khánh, nhà có nữ nhi, ai mà không muốn hắn làm nữ tế?
*Nữ tế: Con rể.
Còn có lời đồn rằng hắn có bệnh không tiện nói ra, hoặc là đoạn tụ, hoặc là không lên nổi.
Ta chỉ muốn hỏi tiểu nữ nhi nhà Tống các lão kia đâu? Lời đồn đoạn tụ, không lên nổi đó bắt đầu từ đâu? Nhưng một nam nhân ưu tú như vậy, ba mươi mốt tuổi vẫn chưa từng cưới thê, quả thật không khỏi khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Ta biết rõ quá khứ của hắn, chẳng lẽ thật sự là bị kích thích tâm lý, không thể thích nữ nhân nữa? Hay là thật sự không lên nổi? Mặc dù tất cả đều là suy đoán, nhưng thật sự rất hợp lý nha!
Ôn gia rất dễ tìm, chính là toà nhà thứ tư phía đông Hoàng thành, nghe nói hàng xóm nhà hắn là Hoài vương phủ và nhà Tống các lão, có thể thấy được thánh nhân thiên vị hắn trắng trợn tới mức nào.
Trên cửa cũng không treo tấm bảng nào lạ mắt, chỉ có hai chữ Ôn phủ màu vàng mảnh đơn giản, ta vừa nhìn liền biết đó là bút tích của hắn.
Sư tử đá ở cửa vô cùng uy vũ, ta thò đầu ra trông có vẻ rất hèn mọn, phỏng chừng ngày thường có rất nhiều người đến Ôn phủ, vẻ mặt người canh cửa không chút thay đổi nhìn ta.
Ta không bái thiếp cũng không có người tiến cử, hôm nay còn là Đông chí, có lẽ thượng thư đại nhân nghỉ ba ngày, sợ là thật sự rất khó để vào được cửa này.
Người canh cửa kia nhìn ta hết lần này tới lần khác, sau đó móc ra một tờ giấy từ trong ngực, xem xong lại nhìn ta, ta còn chưa kịp nói gì, hắn liền á một tiếng rồi chạy đi, dọa ta giật nảy mình.
"Đại cô nãi nãi trở về rồi, đại cô nãi nãi trở về rồi..."
Ước chừng cả nửa kinh thành đều nghe thấy, Ôn gia có một cô nãi nãi tài giỏi cỡ nào! Hôm nay Đông chí về nương gia thì đã đành*, lại còn làm kinh sợ đến đám quạ già ẩn nấp trong bóng tối ở kinh thành.
*Trong phong tục vào ngày Đông chí, người ta kiêng kị con gái đã gả đi không thể về nhà mẹ đẻ vì sợ mang đến xui xẻo cho bố mẹ chồng.
Sau đó một đám gia đinh vội vã chạy ra, người đứng phía trước cười tươi đến nỗi khoé miệng hiện ra một nếp gấp, dường như là quản gia, miệng hắn nhếch lên quá lớn, làm ta có chút sợ hãi, hai năm qua ta không phạm pháp cũng không phạm tội, sao lại có thể cười đáng sợ như vậy?
Nhưng sau khi vào cửa, kỳ thật cũng không xa hoa như ta tưởng tượng, mọi thứ đều trông có vẻ đơn giản, lại không đơn giản như vậy, thứ mà hộ bộ thượng thư quản lý là bạc, bài trí hàm súc phong nhã thế này so với thân phận thật sự không phù hợp chút nào.
Bước qua cửa sảnh, xuyên qua hành lang, viện tử trong kinh thành đều là hình vuông như vậy, tiền viện chủ yếu là dùng để làm việc, hậu viện dùng để ở.
Nhưng ta còn chưa vào hậu viện, đã có người chặn ta ở cửa nguyệt môn.
Ta không nghĩ tới người đầu tiên nghênh đón ta lại là hắn, phỏng chừng vừa rồi hắn ở trong phòng, trên người chỉ mặc một kiện áo bào trắng dệt cẩm, trên hông đeo đai lưng bạch ngọc. Một khối bích ngọc treo ở bên hông, ngọc khắc như ý kết, vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.
Hắn nhíu mày, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, nốt ruồi trên khóe miệng vẫn mê hoặc lòng người, năm tháng luôn đặc biệt khoan dung với mỹ nhân, hắn gần như không thay đổi gì nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!