7
Ngày này qua ngày khác, năm ta mười chín tuổi, trưởng công chúa trở về kinh thành, nghe nói phải tạm trú, có lẽ một thời gian nữa sẽ không trở về.
Công chúa cũng mang hắn đi cùng.
Thật ra hắn cũng không đến thường xuyên, một hoặc mấy tháng mới trở về một lần, đều đến lúc nửa đêm, chỉ ở lại bằng khoảng thời gian ăn một bát cơm, lời cũng không nói được mấy câu.
Nhưng ta vẫn luôn trông mong và nhớ hắn.
Người ta thường nói mỹ sắc hại quốc, mỹ sắc hại người, nhưng mỹ nhân lại không biết.
Vào tháng chạp, thánh nhân thề nguyện, mặc dù không biết lời thề nguyện đó là gì, nhưng thánh nhân tín đạo, hằng ngày luyện đan cầu trường sinh, người trong thiên hạ đều biết.
Nhưng thánh nhân thề nguyện lại là chuyện tốt, dù sao cũng phải đại xá thiên hạ, Ôn gia vừa hay cũng ở trong số đó, chỉ có di nương, năm nay bị một trận phong hàn, không vượt qua được, bà ấy liền như vậy mà không còn.
Ta thuê thêm một viện tử, tổng cộng có sáu gian phòng, đã sớm sắp xếp thỏa đáng.
Ngoại trừ việc hắn không có ở đây, năm nay thật sự sống rất tốt.
Bảo Châu đã là đại cô nương mười bốn tuổi, dáng dấp duyên dáng yêu kiều, thật sự là một đóa hoa xinh đẹp, chứng khờ khạo của nàng dường như đã khỏi, nói năng và làm việc đều có trật tự rõ ràng, chỉ là đôi khi có chút bướng bỉnh.
Chẳng hạn như ta bảo nàng dọn về nhà ở, nàng sống c. hết cũng không chịu, ai nói cũng không được, ta đã là một lão cô nương, còn nàng đã trưởng thành, không thể ngày ngày theo ta xuất đầu lộ diện trong cửa hàng, nàng lớn lên đẹp như vậy, nên ở nhà bồi dưỡng tính tình, theo cha nàng học chút cầm kỳ thư họa các loại, chờ mai sau trưởng huynh trở về, tất nhiên có thể sắp xếp cho nàng một mối hôn sự cực tốt.
Ta không cách nào, chỉ đành theo nàng về nhà ở, còn hậu viện dứt khoát cho cả nhà Hà nương tử, để họ ở miễn phí, vừa trông cửa hàng, vừa giúp họ tiết kiệm tiền, một công đôi việc.
Ta đã là thân tự do, nói trắng ra thì đã sớm không có liên quan gì tới Ôn gia, ở cùng với Bảo Châu còn được, nhưng về nhà, luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng mà cách lão gia phu nhân đối đãi ta, thật giống như với nữ nhi ruột thịt, không khác gì đối đãi với Bảo Châu, hai vị lang quân đối đãi với ta, lại càng thêm kính trọng, ta dần dần cũng thích ứng, gọi họ là a thúc a thẩm, gọi hai vị lang quân là nhị huynh tam huynh giống như Bảo Châu.
Hắn đi nửa năm, không có lấy một lời.
A thúc dường như tìm được sở thích mới, mỗi ngày đi học đường giảng nửa ngày, nửa ngày còn lại thì ở nhà dạy hai vị huynh trưởng, ông ấy xuất thân là cử nhân đoan chính.
Bảo Châu không cần tới học đường nữa, hằng ngày theo a nương nàng ở nhà đọc sách viết chữ, làm nữ công, còn phải dọn dẹp nhà cửa, mua thức ăn nấu cơm, nàng giờ đây đã có thể làm mọi thứ, nếu ta lại chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn dày đặc, nàng muốn cưới lang quân như thế nào đây?
Cao môn danh giá thì có chút khó khăn, nhưng nhà giàu bình thường tất nhiên là không khó.
Ta chỉ mong một điều, mong nàng có thể gả cho một người yêu nàng, bảo vệ nàng, cả đời vui vẻ không lo lắng.
Một hôm, ta về nhà muộn, khi về đến nhà thì thấy bầu không khí ảm đạm căng thẳng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người trong nhà cũng nói không nên lời, chỉ nói sáng sớm a thúc tới tư thục, lúc trở về liền nhốt mình ở trong phòng, không ra ngoài, cả ngày trời cũng không ăn gì.
Trong lòng ta có chút mơ hồ hiểu được, ông ấy biết chuyện của đại lang quân.
Đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ biết mà thôi.
Ta nấu vằn thắn từ cửa hàng mang về, đưa cho những người khác ăn trước rồi cầm theo một bát tới tìm ông ấy.
Gian phòng phía đông để lại làm thư phòng, ông ấy đang ở trong thư phòng, ta gọi vài tiếng ông ấy mới đáp, ta đẩy cửa đi vào, đèn trong thư phòng cũng không thắp, ánh trăng ngoài cửa sổ chỉ chiếu ra một đường thẳng.
Ta đặt đĩa trên bàn, tìm một ống lửa để thắp sáng lên.
Một ngày không gặp, a thúc tựa như thoáng cái già đi rất nhiều, tóc vốn đã hoa râm, dường như đã trắng hơn nhiều.
Ông ấy khom lưng xuống, không còn đứng thẳng lưng nữa.
"A thúc đã nghe về chuyện của đại lang quân rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!