Hôm nay nhà ngoại đón rể mới, chú rể (sắp cưới) sẽ từ huyện bên đi xe máy sang trình diện gia đình vợ (cũ).
Chiều qua, lúc vừa về đến nhà vợ chưa kịp vào nhà, nhìn mặt mẹ vợ có cái gì đó khác khác đã sinh nghi. Vào nhà thấy phòng khách cũng khác, khăn trải bàn mới tinh, bình hoa tươi rói trên tủ, chả nhẽ nhà này sắp sinh nhật hay tổ chức thượng thọ cho ai?
Lúc ăn cơm xong, cầm chén trà nhâm nhi, mình ra vẻ buột mồm hỏi vu vơ
"Ơ hôm nay có lọ hoa đẹp hè?". Vợ (cũ) đang đút canh cho con gái im lặng không nói. Bố vợ mải xem tin thể thao trên ti vi cũng không nói gì.
Mẹ vợ mải gọt mấy quả cam cũng định không nói, nhưng phút cuối mới e dè thẽ thọt
"Mai anh Thủy sang chơi…"
Hả? Thủy nào nhỉ? Làm rể nhà này ba năm chẳng khi nào nghe nhắc đến thằng có tên là anh Thủy bao giờ đâu? Mình quay sang hỏi
"Thủy nào ạ? Con bác nào mà con không biết nhỉ?".
Nói xong nhìn sang bố vợ chờ câu trả lời.
Bố vợ nửa nằm nửa ngồi trên ghế chợt co rúm lên hét
"Đù má, quả đấy mà sút không vào!". Vợ vẫn tích cực đút canh rau ngót cho con gái.
Mẹ vợ chớp mắt 8 cái, cười cười ngại ngùng À… bạn trai Thương!. Thương là tên vợ (cũ) mình.
Chữ bạn trai được kéo dài, ngân nga mãi trong cổ như ngậm mật ong. Mình nghe xong thấy tê tái hết cả mặt, một cảm giác rất khó tả (nhưng mình sẽ tả):
Nó là cảm giác hỗn tạp giữa hụt hẫng như người ta mất thứ gì đó dù không tiếc lắm, xen lẫn chút vui vui, hồi hộp và tò mò, có một chút ngại ngại khi biết mình sắp thành người trong ngôi nhà này.
Đứng dậy cầm chén trà ra vườn hút điếu thuốc, vậy là vợ mình sắp sang ngang (lần nữa). Chắc thị đang ngấm ngầm theo dõi thái độ của mình, nếu mình càng tỏ ra buồn bã thì thị càng mừng. Thị sẽ reo lên trong bụng
"Cho mày biết thế nào là giá trị của tui nhá. Chia tay cái, có thằng ngon lành hốt tui liền!". Thở dài (chẳng biết sao tự nhiên lại thở dài), rồi hít hơi thuốc thật sâu. Khói thuốc lẫn trong hơi nước ẩm ướt và ánh sáng nhạt nhòa của đèn đường. Mưa lắc rắc rớt trên nhánh lá đu đủ, gõ nhịp đều đặn xuống mái tôn.
Vườn đêm hun hút, lạnh lẽo và ướt át… tiết trời ấy rất thích hợp cho tâm trạng của một kẻ chỉ là cái bóng của chính mình ba năm trước.
Có con dế kêu rinh rích ngay dưới chân, hic, đang rối hết cả óc mà kêu chi kêu lắm dữ?
Quay vào nhà, nhìn đồng hồ mới gần 8 giờ mà đã thấy vợ xuống nhà dưới dọn dẹp, bèn muối mặt hỏi mẹ vợ
"Thằng đấy làm gì? Nhà ở đâu hả mẹ?".
Cố tình dùng từ mẹ và ngân nga thật lâu như ngậm mật ong trong mồm. Bình thường hay gọi bà ngoại hoặc đơn giản là bà, giờ gọi mẹ phát cho sượng sùng nốt một thể.
"Anh đấy dân buôn bán thôi, cũng một đời vợ rồi, nhà dưới abc…". Định hỏi hắn quen nhau lâu chưa, nhưng thôi, chuyện ấy đếch phải của mình. Việc của mình từ lúc này là giữ một cái mặt thật vô tư, bình thản như khán giả ngồi xem kịch.
Tất nhiên vở kịch này bất đắc dĩ mình phải đóng một vai không mong muốn, vai phụ phản diện!
Ngồi coi tivi một lúc, quay sang bảo bố vợ
"Hai bố con đi làm bát cháo, uống ly rượu cho ấm đi bố? Nghe bảo quán dưới cầu kênh làm ngon lắm". Bố vợ nghe câu hai bố con chắc cảm động, bèn ngẫm nghĩ mấy giây rồi đứng lên nói
"Ờ, đi thì đi. Bố cũng đang no nhưng đi làm chén cho ấm rồi về ngủ!"
Ra sân lấy xe, vì mưa nhỏ nên chỉ mặc áo khoác. Bố vợ ngồi sau kêu lạnh hè, ngồi trong nhà ấm rứa mà ngoài trời lạnh dữ! Mình bảo dạ 12 độ thì lạnh rồi.
Bố vợ xuýt xoa
"Công nhận lạnh thật đó!"
Đường lớp nhớp nước và bùn, gió thổi lất phất bên tai. Và lạnh…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!