Quả thực đi gấp.
Khi về đến nhà, dì Đường vừa làm xong bữa ăn, nghe tin Bùi Hiểu Vũ phải đi công tác xa tận Đông Bắc cả tháng trời, bà bỏ cả bữa ăn, lập tức lo thu xếp đồ đạc cho cậu.
Trong nhà không ai từng đi Đông Bắc, chỉ nghe nói ở đó tháng mười hai đã lạnh giá, thêm vào đó ba tỉnh miền Đông Bắc có nhiều người Nhật, không an toàn. Bữa ăn ngập trong lời bàn tán nhưng chẳng ai ăn được nhiều.
Nơi xa nhất mà Bùi Hiểu Vũ từng đến là Thiên Tân, đi cùng Tống Ngạn Minh vào năm kia.
Ăn xong, Bùi Hiểu Vũ cùng chú Vĩnh dọn dẹp bàn ăn, dì Đường chuẩn bị thức ăn sẵn cho cậu mang đi, lo rằng trên tàu không ăn uống tử tế được.
"Hiểu Vũ, đến đó nhất định phải cẩn thận, mỗi ngày nhớ gọi điện về nhà nhé." Chú Vĩnh dặn dò.
Vừa lúc ấy, Tống Ngạn Minh đang uống trà ở một góc bỗng đứng lên,
"Hiểu Vũ, đi theo tôi một chút."
Vâng, tiên sinh. Bùi Hiểu Vũ dừng tay, bước nhanh theo Tống Ngạn Minh lên lầu.
Tống Ngạn Minh vào thư phòng, Bùi Hiểu Vũ vào theo rồi đóng cửa lại.
Thư phòng này từng là nơi Thư Gia sử dụng, trang trí pha trộn cả phong cách Đông Tây nhưng không hề kệch cỡm. Một bức tường lớn kê kín các loại sách từ xưa đến nay, từ trong lẫn ngoài nước. Tuy nhiên, từ khi về nước, Tống Ngạn Minh ít khi đọc sách.
Đôi lúc nghĩ rằng mình nên ngồi lại và nghiền ngẫm gì đó, hắn sẽ tìm một cuốn đọc, nhưng rồi hai tháng sau vẫn dừng ở trang hai mươi mấy.
Bùi Hiểu Vũ đứng trước bàn, nhìn Tống Ngạn Minh quay lưng, mở ngăn bí mật trong giá sách, lấy ra một khẩu súng.
"Browning, cỡ 9 mm, tôi đã từng dạy cậu cách dùng rồi." Tống Ngạn Minh lật qua lật lại xem xét rồi đặt ngón tay vào cò súng, xoay một trăm tám mươi độ, quay tay cầm về phía Bùi Hiểu Vũ, Nhớ không?
Bùi Hiểu Vũ gật đầu, Nhớ.
Tống Ngạn Minh nói: Cầm lấy đi.
Bùi Hiểu Vũ ngần ngại một chút rồi cầm lấy khẩu súng.
Thực ra quanh Tống Ngạn Minh có khá nhiều người sở hữu súng, tài xế Lý Gia Vỹ cũng có nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ đưa cho Bùi Hiểu Vũ. Chủ yếu là do cậu còn trẻ, lại luôn ở bên cạnh hắn.
Tống Ngạn Minh ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc,
"Tôi sẽ sắp xếp người đón và bảo vệ cậu ở Quái Hà, nhưng bản thân cậu cũng phải biết tự bảo vệ mình. Nhớ kỹ, cậu là người nhà họ Tống, bất kể cậu làm gì, nhà họ Tống luôn đứng sau cậu."
Vâng. Bùi Hiểu Vũ mỉm cười, tháo băng đạn ra kiểm tra, thấy là băng trống.
Tống Ngạn Minh kéo ngăn kéo dưới cùng của bàn, lấy ra một hộp đạn, Tự nạp đi.
Thỉnh thoảng có tiếng nói của dì Đường và chú Vĩnh từ dưới lầu vọng lên, trong thư phòng chỉ còn tiếng lách cách thanh thúy khi Bùi Hiểu Vũ nạp đạn. Cậu cảm nhận được ánh mắt Tống Ngạn Minh đang nhìn mình nhưng chỉ có thể cúi đầu nghịch súng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Rõ ràng từ nhỏ đã phiêu bạt khắp nơi, ở cạnh Tống Ngạn Minh mới hơn bốn năm mà sao lại thấy quyến luyến đến thế? Như cảm giác một đứa trẻ sắp phải rời xa gia đình.
"Tiên sinh, tôi hỏi ngài một câu được không?"
Ừ.
Bùi Hiểu Vũ tiến sát lại bàn, đặt khẩu súng lên mặt bàn, hỏi:
"Ngày xưa khi ngài đi du học ở nơi xa xôi như vậy, ngài có sợ không?"
Nghe cậu hỏi, Tống Ngạn Minh thoáng nhíu mày, nhớ về những chuyện đã xa xôi từ hơn chục năm trước.
Khi Tống Ngạn Minh khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, Tống Lập Vỹ đã ngang nhiên đưa người phụ nữ bên ngoài về nhà, còn dẫn theo một cô con gái chỉ nhỏ hơn hắn hai, ba tuổi. Lúc đó, chút tình cảm gia đình còn sót lại trong lòng Thư Gia cũng tan biến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!