Chương 4: (Vô Đề)

Không rõ là do rượu ngấm hay do trong lòng tự say, lúc xuống xe Tống Ngạn Minh hầu như nghiêng hẳn người dựa vào Bùi Hiểu Vũ. Vóc dáng lẫn sức nặng của Tống Ngạn Minh đều lớn hơn Bùi Hiểu Vũ rất nhiều.

Mặc dù thường xuyên tập luyện nhưng để dìu Tống Ngạn Minh lên được phòng trên tầng hai cũng là cả một nỗ lực.

Bùi Hiểu Vũ đặt Tống Ngạn Minh lên giường, cúi người, hai tay chống lên đầu gối, thở dốc. Mồ hôi lấm tấm trên trán, một giọt chảy xuống cằm, cậu liền đưa tay lau rồi tiếp tục chăm sóc cho Tống Ngạn Minh.

"Tiên sinh, giơ tay lên nào."

Bùi Hiểu Vũ quỳ bên giường, chuẩn bị cởi áo khoác và sơ mi cho hắn.

Tống Ngạn Minh như một con heo say, chỉ ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục mê man.

Bùi Hiểu Vũ phải dùng chút sức mạnh để cởi áo cho hắn, cậu quyết định tháo từng chiếc cúc sơ mi trước rồi cởi luôn cả áo khoác, như vậy đỡ phải nhấc lên hai lần.

Cảnh tượng bán khỏa thân này, Bùi Hiểu Vũ đã thấy nhiều lần, đôi lúc vào mùa hè cả hai còn đi bơi cùng nhau, nhưng dù nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán.

Cậu nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc một, trong lòng vừa dâng lên chút cảm giác kỳ diệu vừa tức giận khi nghĩ đến việc Tống Ngạn Minh hiếm khi uống say như vậy. Tối nay chắc chắn là vì có tiểu thư Luna xuất hiện nên mới uống đến mức này.

Càng nghĩ càng bực, Bùi Hiểu Vũ hừ nhẹ, cậu ngồi xuống giường, kéo chiếc cà vạt vừa tháo ra, nhẹ nhàng đập một cái lên bộ ngực trần của Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh vẫn không có phản ứng, Bùi Hiểu Vũ sợ làm hắn tỉnh giấc, đành ngồi tự mình bực bội.

Sau một hồi, cậu đứng dậy, giúp Tống Ngạn Minh cởi nốt quần áo, vừa xong thì Tống Ngạn Minh tỉnh lại.

Hửm? Tống Ngạn Minh vô thức đưa tay ra sau lưng sờ tìm thứ gì đó.

Bùi Hiểu Vũ cười bất lực,

"Tiên sinh, đang ở nhà mà, súng tôi để trong ngăn kéo giúp ngài rồi."

Nghe thấy giọng Bùi Hiểu Vũ, Tống Ngạn Minh mới yên tâm, lại nằm bệt xuống giường như một con heo say.

Bùi Hiểu Vũ giúp hắn cởi nốt quần dài rồi kéo chăn đắp cho hắn.

Hiểu Vũ...

Dạ?

Bùi Hiểu Vũ quỳ nửa người bên giường, Tống Ngạn Minh nằm nghiêng quấn trong chăn, đưa tay chạm vào mặt Bùi Hiểu Vũ, vuốt nhẹ một cái đầy thô lỗ.

Vất vả cho cậu rồi.

Bùi Hiểu Vũ cười ngốc nghếch, không còn tức giận nữa.

Cậu thu dọn quần áo của Tống Ngạn Minh rồi xuống tầng, đặt vào giỏ đồ bẩn, ngày mai dì Đường sẽ giặt sạch.

-

Những ngày thong thả như vậy không phải là thường xuyên. Sáng hôm sau, Tống Ngạn Minh bị gọi đi hội thương gia Nam Phổ.

Là phó hội trưởng của hội thương gia Nam Phổ, Tống Ngạn Minh chẳng mấy khi có ngày nào được yên ổn trong cả năm, nhiều lần hắn cũng muốn bỏ hết mọi thứ. Bùi Hiểu Vũ không quá hiểu mấy chuyện này, cậu chỉ làm theo những gì Tống Ngạn Minh yêu cầu.

Tống Ngạn Minh nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại kiểu tóc, nghĩ đến việc khác và nói,

"Nếu phải đi Quái Hà, để lão Phan đi, tôi tin tưởng anh ta nhất."

Bùi Hiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi đáp,

"Vợ anh Phan vừa sinh con, sinh khó đến suýt mất mạng, giờ bảo anh ấy đi công tác thì có ổn không...."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!