Hành trình du thuyền hai ngày một đêm, một số người mải miết vui chơi, giao lưu suốt cả ngày đêm, nhưng Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ lại chỉ ở yên trong căn phòng suite sang trọng, không ra ngoài.
Khi có người hỏi đến ông chủ Tống, Lý Tướng Như chỉ nói rằng hắn say rượu, còn Bùi Hiểu Vũ đang chăm sóc hắn.
Bùi Hiểu Vũ ngủ rất lâu, như thể đã kiệt sức và cần một khoảng thời gian dài để hồi phục.
Nhưng Tống Ngạn Minh lại ngủ không yên, hắn thường xuyên tỉnh dậy để kiểm tra tình trạng của Hiểu Vũ.
Trước đó, tâm trạng của Tống Ngạn Minh luôn rất phức tạp. Hắn cố tránh nghĩ về loại cảm xúc này: trong những cảm xúc lẫn lộn dành cho Bùi Hiểu Vũ, vừa có sự thương xót, tình yêu, trách nhiệm, vừa có cả sự chiếm hữu. Hắn cũng cảm thấy bản thân như bị ép buộc, nửa tự nguyện nửa bất đắc dĩ.
Cảm giác ấy đã giày vò Tống Ngạn Minh suốt một thời gian dài. Dù đã quyết định sẽ cùng Hiểu Vũ tiếp tục bước đi, trong lòng hắn vẫn còn nhiều rào cản khó vượt qua.
Lúc này, khi thấy Hiểu Vũ ngoan ngoãn nằm bên cạnh mình, hơi thở đều đặn của cậu khiến tâm trí Tống Ngạn Minh chùng xuống.
Đột nhiên, hắn nhận ra rằng trước đây mình thật giả tạo.
Có lẽ mọi chuyện không phức tạp đến thế___chỉ là hắn thiếu một giấc ngủ sâu mà thôi.
Tống Ngạn Minh cúi xuống nhìn khuôn mặt say ngủ của Bùi Hiểu Vũ, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu.
Lần đầu tiên, Ngạn Minh cảm thấy tâm trạng mình thật bình lặng và thỏa mãn. Cảm giác của đêm qua nói cho hắn biết rằng, thực chất hắn vốn là một người đồng tính, chỉ là chờ Bùi Hiểu Vũ phá vỡ lớp vỏ bọc của mình mà thôi.
-
Khi Bùi Hiểu Vũ tỉnh dậy, Tống Ngạn Minh không có trong phòng.
Trời đã sáng rõ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân qua lại. Bùi Hiểu Vũ định với tay lấy đồng hồ trên tủ đầu giường để xem giờ nhưng vừa động đến eo và chân, cơn đau nhức đã làm cậu không chịu nổi.
Bùi Hiểu Vũ nằm lại trên giường, nhìn trần nhà.
Nghĩ đến chuyện đêm qua, cậu vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, kéo chăn trùm kín mặt.
Dù sao, trải nghiệm này đối với Bùi Hiểu Vũ, cảm giác thỏa mãn về tâm lý còn lớn hơn sự kích thích về thể xác.
Ít nhất, điều đó chứng minh rằng Tống Ngạn Minh không phải không thể chấp nhận đàn ông. Kỹ năng? Sau này có thể luyện tập thêm.
Một lúc sau, Tống Ngạn Minh quay về.
Hắn đã thay một bộ đồ khác, hôm nay là áo sơ mi màu xám đậm.
Bùi Hiểu Vũ nằm cuộn trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt.
Dậy rồi à? Tống Ngạn Minh trông vẫn rất bình thường.
Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp, lúc này mới cảm nhận rõ mình không mặc gì trên người.
"Ngài vừa đi đâu vậy, tiên sinh?"
Tống Ngạn Minh đặt đồ trên tay xuống, đứng bên bàn, vừa nhìn Bùi Hiểu Vũ vừa xắn tay áo.
"Ăn sáng với mấy người. Tối qua không xuất hiện, hôm nay không đi thì không hay."
Bùi Hiểu Vũ chỉ ồ một tiếng.
Hiếm khi cậu ít nói như vậy, Tống Ngạn Minh còn tưởng cậu thấy khó chịu, liền bước tới chạm vào trán cậu.
Dậy đi. Tống Ngạn Minh nói,
"Sắp cập bến rồi, chuẩn bị xuống tàu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!