Chương 3: (Vô Đề)

Đây không phải là lần đầu tiên bà cụ chê bai trang phục của Bùi Hiểu Vũ.

Cậu cười gượng, nói: Cháu đi cất đồ đã.

"Bộ dây nịt này của cháu mua ở đâu vậy, sau này đừng đeo nữa nhé, xấu đến mức trời đất phải khóc than! Thân hình đẹp đẽ của một chàng trai mà lại bị cháu biến thành giống như du côn thế này."

Bà cụ nói xong, cũng không buông tha cho Tống Ngạn Minh, người đang đứng bên cười thầm.

"Người của cháu mà cháu chẳng mảy may quan tâm gì hết cả."

"Cháu có trả thiếu lương cho cậu ta đâu!"

Tống Ngạn Minh nhún vai, một tay đút túi.

Bùi Hiểu Vũ thấy hai người chuẩn bị đấu khẩu liền cầm mấy món quà vừa mua, bước vào trong nhà. Khi vào đến bếp, cậu thấy bà Ngô, giúp việc của lão phu nhân đang dọn đồ ăn ra nên lại gần giúp đỡ.

"Món này còn nóng, lấy cái khăn lót tay nhé." bà Ngô dặn dò.

Bùi Hiểu Vũ cẩn thận bưng nồi đất lên bàn ăn rồi quay lại giúp bà Ngô dọn dẹp bếp núc.

Bà Ngô đã theo lão phu nhân từ khi còn rất trẻ, hai người chênh nhau năm, sáu tuổi. Bà theo bà cụ về nhà chồng, sau đó cũng lập gia đình, nhưng chẳng may hôn nhân không trọn vẹn, lại quay về sống cùng bà cụ. Giờ đây, cả hai người đều không còn chồng con bên cạnh, lại vẫn bên nhau sớm tối.

Bùi Hiểu Vũ rất thích nghe bà Ngô và lão phu nhân kể về những chuyện quá khứ của hai người, nhiều lần xa cách nhưng rồi duyên số lại đưa đẩy để bà Ngô quay về bên bà cụ.

Nếu cậu và tiên sinh cũng có thể được như vậy thì tốt biết bao, Bùi Hiểu Vũ thường nghĩ thầm.

Nhưng đó chỉ là nghĩ vậy thôi, vì người xếp hàng chờ Tống Ngạn Minh kết hôn, sinh con, nối dõi tông đường có lẽ dài đến tận sông Tần Hoài rồi.

Sau khi đồ ăn được bày ra, cả bốn người cùng ngồi quanh bàn dùng bữa.

Trên bàn ăn, phần lớn là lão phu nhân và Tống Ngạn Minh trò chuyện, còn Bùi Hiểu Vũ và bà Ngô thì lặng lẽ ăn và gắp thức ăn.

Chủ đề không thể thiếu là chuyện giục Tống Ngạn Minh dọn ra ở nhà chính và đi xem mắt.

"Người đứng đầu gia đình phải sống ở nhà chính. Dù bà không ở bên đó thì cũng biết đám người bên đó chẳng ai yên ổn gì, không có một người nào khiến bà yên tâm."

Bà cụ nói, thấy Tống Ngạn Minh vẫn điềm nhiên, còn rảnh rỗi bóc tôm, bà càng tức giận, nói tiếp:

"Chuyện đó cháu không lo, còn chuyện kết hôn thì sao? Cháu bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày đi loanh quanh, chẳng có chút đứng đắn trưởng thành gì."

Tống Ngạn Minh cãi lại:

"Cháu bận rộn cả ngày, lúc nào cũng có việc nghiêm túc để làm, bận tới mức không chạm nổi gót chân xuống đất, phải không, Hiểu Vũ?"

Bùi Hiểu Vũ thầm kêu khổ, cậu nở nụ cười nịnh nọt với Tống Ngạn Minh, không dám nói đồng ý mà cũng không dám phản đối.

"Cháu bận đến mức không có thời gian yêu đương sao? Kim Á hiện do Hiểu Vũ quản lý, nhà máy dệt thì do Tống Giai Tư phụ trách."

Bà cụ nói, lại nhắc đến hai người bạn thân của Tống Ngạn Minh:

"Lý Tướng Như đã kết hôn rồi lại ly hôn, Kim Thành sắp cưới, chỉ có cháu là chẳng lo lắng gì cả."

Bùi Hiểu Vũ lén nhìn sắc mặt của Tống Ngạn Minh, thấy tiên sinh đang đau đầu liền cúi xuống cười lén.

Rõ ràng sự phiền phức trên gương mặt của Tống Ngạn Minh là thật.

"Cuối tháng Kim Thành kết hôn, cậu ấy bảo sẽ giới thiệu bạn học cho cháu."

Nghe thấy thế, bà cụ cảm thấy có hy vọng nên không càm ràm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!