Chiếc xe rời khỏi số 1 đường Bình Tây, Bùi Hiểu Vũ thông qua gương chiếu hậu nhìn lại Tống Ngạn Minh. Tiên sinh vẫn đứng yên trước cửa, không nhìn theo chiếc xe, cũng không trò chuyện với tiểu thư Luna.
"Cậu còn chưa nói với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sở Hồng Triết hỏi.
Chiếc xe rẽ sang con đường khác, Bùi Hiểu Vũ thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Sở Hồng Triết. Cậu vốn định giữ kín mọi chuyện trong lòng, không để ai biết, để thời gian cuốn trôi tất cả và mọi thứ trở lại quỹ đạo bình thường.
Nhưng nếu đã nhờ Sở Hồng Triết giúp, cậu không thể giấu được, nếu không thì đúng là cậu ích kỷ quá rồi.
Buổi tối sau buổi tiệc của ngân hàng trung ương, Bùi Hiểu Vũ nhận ra cách duy nhất để khiến Tống Ngạn Minh yên lòng là khiến tiên sinh nghĩ rằng cậu không còn thích tiên sinh nữa.
Ở bên nhau mỗi ngày, trong mắt chỉ toàn là hình bóng của Tống Ngạn Minh, ngẩng đầu hay cúi đầu đều thấy nhau, không thể cả đời cứ tránh mặt mãi.
Thế nên, hôm sau cậu đã tìm đến Sở Hồng Triết nhờ giúp đỡ.
Sở Hồng Triết từng bày tỏ rằng anh ta thích Bùi Hiểu Vũ, điều đó không hề che giấu. Anh ta cũng không vì Bùi Hiểu Vũ không đáp lại mà buồn lòng.
Anh ta đồng ý giúp Bùi Hiểu Vũ diễn kịch, tiện thể có thêm bạn đồng hành trong những lúc rảnh rỗi. Ở Nam Phổ, Sở Hồng Triết không có nhiều bạn bè nên cũng khá cô đơn.
Chị gái của anh ta giỏi quản lý gấp trăm lần anh ta, anh ta hoàn toàn khâm phục và sẵn sàng làm cánh tay phải của chị. Dù không có con cái, cả đời này anh ta cũng không cần lo lắng.
Chỉ là, anh ta vẫn chưa rõ tại sao Bùi Hiểu Vũ lại làm như vậy.
Sở Hồng Triết dò hỏi:
"Chẳng lẽ là Tống tiên sinh phát hiện ra rồi?"
Bùi Hiểu Vũ mang khuôn mặt rầu rĩ, gật đầu nói:
"Tôi có một cuốn nhật ký, bên trong viết rất nhiều điều về việc tôi thích ngài ấy, bị ngài ấy nhìn thấy rồi."
Hả? Sở Hồng Triết hỏi vì nghĩ rằng Bùi Hiểu Vũ bị phát hiện là đồng tính nhưng không ngờ còn thảm hơn thế.
"Tống tiên sinh trông có vẻ là một người... khá truyền thống."
Nhưng nghĩ lại, việc Tống Ngạn Minh sau chuyện này vẫn đối xử với Bùi Hiểu Vũ như thế thật khiến người ta bất ngờ. Không thể không nghi ngờ rằng Tống Ngạn Minh có phải là một người mưu mô hay không.
Bùi Hiểu Vũ thở dài:
"Ngài ấy sau khi phát hiện ra rất thất vọng với tôi, nghĩ rằng tôi là kẻ biến thái, nhưng lại không thể bỏ mặc tôi, vì vậy...."
Sở Hồng Triết bật cười chen vào:
"Tại sao lại không thể bỏ mặc cậu?"
Bùi Hiểu Vũ ngơ ngác: Hả?
Sở Hồng Triết:
"Cậu với Tống tiên sinh không có quan hệ máu mủ, cũng chẳng có ràng buộc làm ăn, tại sao lại không thể bỏ mặc cậu?"
"Tôi đã theo ngài ấy nhiều năm như vậy..." Bùi Hiểu Vũ nói.
Sở Hồng Triết cười lớn:
"Dù tôi không hiểu rõ chuyện giữa hai người nhưng ai mà chẳng biết Tống tiên sinh không phải là người mềm lòng? Đến cả người nhà của mình, ngài ấy cũng xử lý được, làm sao lại không dám bỏ mặc cậu?"
Bùi Hiểu Vũ: Tôi....
Sở Hồng Triết:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!