Trong những buổi tiệc như thế này, Tống Ngạn Minh luôn có rất nhiều người vây quanh, Bùi Hiểu Vũ chuẩn bị tinh thần để chắn rượu nhưng không ngờ Tống Ngạn Minh lại không cho cậu uống.
Có người quen biết Bùi Hiểu Vũ đều hỏi sao cậu lại gầy đến thế, Bùi Hiểu Vũ giải thích là vì bị bệnh, còn Tống Ngạn Minh đứng bên cạnh dường như có chút xấu hổ, không nói lời nào, mặt lạnh tanh, làm những vị khách khác không dám hỏi thêm.
Sau đó, Tống Ngạn Minh uống hơi say, cố gắng uống hết ly rượu với tổng giám đốc ngân hàng trung ương rồi mới rời tiệc sớm. Sau khi tiễn Lục Hách Na, Bùi Hiểu Vũ và Lý Gia Vỹ cùng dìu hắn lên xe.
Tống Ngạn Minh khoác một tay lên mỗi người, bờ vai gầy guộc của Bùi Hiểu Vũ bên phải cấn đến khó chịu.
Đừng đỡ nữa. Tống Ngạn Minh nói.
Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp, tay cầm chiếc khăn quàng của Tống Ngạn Minh, lặng lẽ đi theo phía sau. Lên xe, cậu chỉ dám ngồi ở ghế trước cùng Lý Gia Vỹ.
Tống Ngạn Minh tựa lưng nghỉ ngơi ở ghế sau, Bùi Hiểu Vũ nhìn ra cửa sổ không nói lời nào, còn Lý Gia Vỹ liếc mắt nhìn qua lại, trong lòng đầy câu hỏi nhưng không dám hỏi.
Anh ta chắc chắn hai người này có vấn đề.
Bùi Hiểu Vũ tự nhiên chạy đến Phúc Kiến một chuyến, nghe nói bị bệnh, làm Tống Ngạn Minh lo lắng đến mức mượn máy bay để đi. Sau khi về, trong nhà ba ngày hai lần cãi nhau, Tống Ngạn Minh làm vỡ không ít chén đĩa.
Thậm chí, Lý Gia Vỹ nghe loáng thoáng từ người giúp việc rằng Tống Ngạn Minh đã ra tay đánh người, máu chảy đầy nhà.
Nhất định là có chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì thì anh ta không rõ, cũng không đoán ra, chỉ mong Bùi Hiểu Vũ đừng bỏ đi nữa, nếu không Tống Ngạn Minh lại đập bát đĩa, còn dì Đường lại sai anh ta đi mua.
Bùi Hiểu Vũ đang mãi nghĩ ngợi thì nhận ra Lý Gia Vỹ cứ nhìn mình, cậu quay đầu liếc Tống Ngạn Minh, thấy tiên sinh đã ngủ say, bèn nhỏ giọng hỏi Lý Gia Vỹ:
"Nhìn tôi làm gì mãi thế?"
Lý Gia Vỹ không giống như Bùi Hiểu Vũ được cưng chiều nên trước mặt Tống Ngạn Minh luôn làm việc cẩn thận. Anh ta sợ Tống Ngạn Minh chưa ngủ thật, không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: Không có gì.
"Không có gì thì nói đi."
Lý Gia Vỹ buột miệng hỏi:
"Tối nay cậu không uống à?"
Bùi Hiểu Vũ khẽ đáp:
"Uống chút xíu thôi, tôi đang uống thuốc đông y, kiêng rượu."
Lý Gia Vỹ nói:
"Điều trị lâu thế mà không thấy khá hơn, có phải bệnh tâm lý không? Hay tìm một ngày nào đó, tôi dẫn cậu lên núi thắp hương?"
Thôi đi.
Bùi Hiểu Vũ cười nhẹ,
"Bồ Tát nghe còn phải cau mày ấy."
Lý Gia Vỹ hạ giọng đến mức thấp nhất:
"Có phải cậu và tiên sinh....."
Bùi Hiểu Vũ khẽ ho một tiếng rồi không nói gì thêm, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Xe đến cổng nhà, lúc xuống xe, Tống Ngạn Minh tỉnh táo hơn một chút nhưng vẫn gọi Lý Gia Vỹ dìu hắn vào nhà, còn Bùi Hiểu Vũ đi lấy nước rửa mặt cho hắn.
Trước đó, Tống Ngạn Minh đã nói không cho Bùi Hiểu Vũ vào phòng mình nữa. Nghĩ vậy, Bùi Hiểu Vũ định nhờ Lý Gia Vỹ giúp cậu dọn dẹp một chút, nhưng khi mang nước vào thì thấy Lý Gia Vỹ đã đi mất.
Bùi Hiểu Vũ gãi đầu nhưng cũng không trách Lý Gia Vỹ vì suốt mấy năm qua, người chăm sóc Tống Ngạn Minh luôn là Bùi Hiểu Vũ. Anh ta quen với việc đưa vào phòng xong là đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!