Chương 24: (Vô Đề)

Bùi Hiểu Vũ bị Tống Ngạn Minh mắng suốt, nhưng khi quay lại phòng ngồi bên bàn viết, cậu cũng không cảm thấy quá buồn bã.

Thực ra, điều này đã tốt hơn nhiều so với việc phải lang thang ngoài kia không có Tống Ngạn Minh.

Cậu đã quyết tâm, dù thế nào đi nữa, sẽ không làm những việc khiến tiên sinh khó chịu nữa.

Phòng đã được dọn dẹp, tất cả những bộ đồ gần gũi của Tống Ngạn Minh mà cậu đã thu thập trong hai năm qua đã biến mất, chai nước hoa bị vỡ cũng không còn, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi nhẹ dính vào vải vóc, khó mà biến mất.

Bùi Hiểu Vũ lấy cuốn nhật ký ra, không dám xem lại, sau khi nhìn một lúc về vẻ ngoài nguyên vẹn của nó, cậu xé hết các trang đã viết và chuẩn bị mang ra ngoài để đốt vào ngày mai.

Cuốn nhật ký thiếu mất một phần lớn.

Bùi Hiểu Vũ không còn muốn viết nhật ký nữa, cậu nhét nó vào sâu trong ngăn kéo.

Để không làm Tống Ngạn Minh tức giận nữa, Bùi Hiểu Vũ vừa nghĩ về những quy tắc mà tiên sinh đã dặn dò, vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng không nghĩ được mấy phút thì cậu đã ngủ mất.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã gần trưa, Bùi Hiểu Vũ ít khi ngủ lâu như vậy, cậu đã quen dậy sớm, bây giờ thấy hơi lạ lẫm.

Cậu tưởng rằng Tống Ngạn Minh đã ra ngoài rồi, nhưng khi đi ra phòng khách, cậu thấy tiên sinh đang đi xuống từ lầu hai.

Tống Ngạn Minh sáng nay đã ra ngoài, giờ vừa về lấy đồ trong phòng sách, đang đứng giữa cầu thang, thấy Bùi Hiểu Vũ nhìn lại thì tự nhiên cảm thấy lo lắng, cứ nghĩ rằng Bùi Hiểu Vũ lại đang nhìn vào yết hầu, mông hay bắp đùi mình, cảm giác không thoải mái đến mức phải hạ tay áo sơ mi đang xắn lên.

"Chào buổi sáng, tiên sinh."

Bùi Hiểu Vũ nói.

Tống Ngạn Minh:

"Đã trưa rồi, còn sớm gì nữa."

Bùi Hiểu Vũ:

"... Xin lỗi tiên sinh, tôi ngủ dậy muộn."

... Tống Ngạn Minh không nói gì, chỉ bảo:

"Tôi đâu có nói không cho cậu ngủ dậy muộn."

Bùi Hiểu Vũ gãi đầu, cảm thấy tiên sinh bây giờ giống như một quả bom dễ nổ, nói gì cũng bị phản bác lại, đành im lặng đi thẳng đến phòng ăn.

Hôm nay dì Đường nấu một nồi canh gà, Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ đều thích ăn mì, thỉnh thoảng dì Đường sẽ nấu canh làm gia vị.

Thấy Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh vào ăn cơm, dì Đường bảo họ đợi một chút.

Cảm ơn dì Đường. Bùi Hiểu Vũ nói.

Cậu vừa nói vừa quen thói ngồi vào vị trí cũ, đến nửa chừng mới nhớ ra Tống Ngạn Minh đã không cho mình ngồi cạnh tối qua, cậu vội vàng đứng dậy đi sang vị trí bên cạnh.

Tống Ngạn Minh từ phía sau đi vào thấy vậy, vừa cảm thấy như thế mới đúng, vừa có chút không thoải mái trong lòng.

Nếu hắn không cho Bùi Hiểu Vũ ngồi thì không sao, nhưng nếu Bùi Hiểu Vũ không ngồi thì trong lòng hắn lại khó chịu.

Trước đây cảm giác Bùi Hiểu Vũ có bí mật cũng tương tự, Tống Ngạn Minh thầm nghĩ một chút, cảm thấy có thể là do mình có ham muốn kiểm soát, dù sao quản lý một ngành lớn như vậy, không có sự kiểm soát thì không thể làm được việc gì.

"Ăn xong rồi tôi sẽ đưa cậu đi gặp bác sĩ."

Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lại, Tống Ngạn Minh thấy cậu nghe lời, lại tiếp tục ăn mì, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!