Chương 22: (Vô Đề)

Tống Ngạn Minh ngồi thẫn thờ suốt cả đêm, vẫn không thể chấp nhận được. Sau khi trời sáng, hắn rửa mặt, chỉnh trang lại quần áo rồi xuống lầu để ra ngoài lo công việc.

Căn nhà im lìm, chỉ có dì Đường đang ở trong bếp làm bữa sáng. Tống Ngạn Minh liếc nhìn phòng của Bùi Hiểu Vũ, cửa đóng kín, không biết cậu còn đang ngủ hay đã ra ngoài. Chỉ có mùi hương nước hoa vẫn còn phảng phất trong không khí.

Dì Đường hỏi hắn có muốn ăn sáng không, hắn nói không. Dì Đường bảo Hiểu Vũ cũng đã đi từ sáng sớm, không gặp được cậu.

Tống Ngạn Minh không nói gì thêm.

Công việc chất đống đang chờ hắn xử lý, cũng là cơ hội để Bùi Hiểu Vũ tự bình tĩnh lại.

Hắn bận rộn ở Vĩnh Tân đến tận trưa, nghe báo cáo cả buổi sáng mà vẫn chưa xong. Chiều nay, hắn còn phải đến nghĩa trang để viếng mộ cha mẹ. Hắn ăn trưa cùng Vương Duẫn và Phan Kiến, vừa ăn vừa sắp xếp nốt công việc còn lại.

"Ông chủ, hôm nay sao không thấy Hiểu Vũ đến?"

Vương Duẫn hỏi.

Tống Ngạn Minh mới ăn được vài thìa cháo bào ngư, sắc mặt xanh xao, tinh thần kiệt quệ. Nghe Vương Duẫn nhắc đến Bùi Hiểu Vũ, hắn lạnh lùng đáp:

"Tôi làm sao mà biết được."

Vương Duẫn và Phan Kiến nhìn nhau, không hiểu sao lại khiến ông chủ khó chịu, đành im lặng không dám hỏi thêm.

Một lúc sau, Tống Ngạn Minh lại hỏi:

"Tìm cậu ấy có việc gì?"

Vương Duẫn đáp:

"Tháng trước Kim Á cần thay một lô nội thất, thanh toán qua tài khoản của Vĩnh Tân. Tôi muốn kiểm tra xem đã xong chưa để đối chiếu sổ sách."

Tống Ngạn Minh chỉ hờ hững đáp một tiếng Ừm rồi không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, Vương Duẫn cũng không dám hỏi thêm, chỉ bảo chiều nay sẽ tự đi tìm cậu ấy ở Kim Á.

Tống Ngạn Minh uống rượu từ tối qua, suốt đêm không ngủ, sáng và trưa đều không có tâm trạng ăn uống. Đến nghĩa trang, hắn gần như kiệt sức, đầu óc đầy ắp những phiền phức do Bùi Hiểu Vũ gây ra. Phải mất nửa tiếng hắn mới leo lên được mảnh đất phong thủy mà Tống Lập Vỹ đã đích thân chọn.

Phía sau hắn là một nhóm người, đều là họ hàng và các trưởng lão của nhà họ Tống. Sau khi trở về nước, Tống Ngạn Minh ngày càng cảm thấy chán ghét những lễ nghi dòng tộc này. Khi còn sống thì tranh đấu sống chết với nhau, đến lúc mất đi lại làm ra vẻ tình thâm nghĩa trọng.

Cảnh quỳ gối cầu nguyện trong từ đường khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng sản nghiệp của nhà họ Tống ở Nam Phổ đã tồn tại qua bao nhiêu năm, liên quan đến quá nhiều thứ. Là người đứng đầu gia tộc hiện tại, hắn buộc phải giữ thể diện.

Nói đúng ra, Tống Lập Vỹ không phải một người cha quá tệ, chỉ là Tống Ngạn Minh quá nhạy cảm và hay ghi thù. Hắn đã chứng kiến quá nhiều trường hợp đàn ông chỉ coi trọng lợi ích mà không màng tình cảm.

Sau sự kiện đính hôn với Lục Hách Na, Tống Ngạn Minh nhận ra bản thân cũng phần nào bị ảnh hưởng bởi tư duy này. Hắn nghĩ rằng những chuyện mình không thích vẫn phải làm, hôn nhân không cần tình cảm cũng có thể thực hiện.

Hồi đó, hắn cho rằng tình cảm có thể từ từ bồi đắp. Nhưng giờ nghĩ lại, chẳng qua là vì bị lợi ích thúc ép mà thôi.

Ông nội đã về ẩn cư trong chùa cũng đến.

Dù không phải ông nội ruột của hắn nhưng ông là người mà Tống Ngạn Minh kính trọng nhất trong nhà họ Tống.

Mấy năm trở về nước, Tống Ngạn Minh đã đến thăm ông hơn chục lần, có lúc để hỏi ý kiến khi phân vân, có lúc chỉ để tìm sự yên tĩnh giữa những ồn ào náo nhiệt nơi đô thị.

Ông nội thích sự tĩnh lặng, lễ nghi vừa kết thúc liền muốn xuống núi. Tống Ngạn Minh đích thân tiễn ông lên xe.

"Lần này xuống núi, ta cảm thấy sức khỏe không còn được như trước nữa." Ông nói, nhưng vẫn kiên quyết tự đi mà không cần ai đỡ.

Ông dặn dò Tống Ngạn Minh vài điều cần chú ý rồi hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!