Tống Ngạn Minh đọc khá nhiều sách, cả sách người lớn cũng không ít. Hắn không phải người quá khắt khe với bản thân, chỉ là chưa từng gặp được người mình thích. Tống Ngạn Minh luôn tự nhận mình cao quý, không thể vượt qua ranh giới đạo đức và lòng tự tôn để tùy tiện đối xử với cơ thể mình.
Nếu___
Nếu như sách người lớn mà Bùi Hiểu Vũ đọc thuộc đề tài bình thường, Tống Ngạn Minh cũng chỉ lén cười một chút. Dù sao, Bùi Hiểu Vũ đã 21 tuổi.
"Gia Vỹ, cậu ra ngoài trước."
Tống Ngạn Minh nói.
Lý Gia Vỹ đang giúp Bùi Hiểu Vũ lau mặt, còn chưa lau xong. Trước mặt Tống Ngạn Minh, anh ta luôn rất kiệm lời, không bao giờ dám thắc mắc hay chất vấn suy nghĩ và quyết định của hắn như Bùi Hiểu Vũ.
Vâng, tiên sinh.
Ngay khi cửa đóng lại, Tống Ngạn Minh tiện tay ném khẩu súng lên bàn. Tiếng súng va vào mặt bàn vang lên, Bùi Hiểu Vũ trên giường lăn một vòng nhưng vẫn không tỉnh.
Khuôn mặt Tống Ngạn Minh không biểu lộ cảm xúc gì, cúi đầu lấy quyển sách ra.
Nhíu chặt mày, hắn lật qua vài trang, như thể thấy thứ gì đó bẩn thỉu, liền ném quyển sách lên bàn. Sau đó, hắn mở hết ngăn kéo ra, kinh ngạc quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ đang ngủ say như chết.
Bên trong ngăn kéo có vài chiếc khăn tay, một cái kẹp áo sơ mi có vẻ là hắn đã vứt đi, một chiếc cà vạt, thậm chí cả... tất.
Trong đầu Tống Ngạn Minh như có một vụ nổ.
Hắn không thể tin nổi, lại quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ lần nữa.
...
Đến cả việc lấy những món đồ kia ra, hắn cũng không dám. Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ không nhạy cảm hay phản ứng thái quá như vậy, nhưng gần đây, bên cạnh hắn xuất hiện quá nhiều người đồng tính. Hết người này đến người khác nói những chuyện kỳ quái, làm những hành động kỳ quái trước mặt hắn.
Thêm cả hai quyển sách người lớn kia, Tống Ngạn Minh không thể không nghĩ nhiều hơn.
Bùi Hiểu Vũ có khuynh hướng này.
Chết tiệt. Tống Ngạn Minh khó khăn lắm mới thốt ra một từ, cố gắng xoa dịu tâm trạng đang rối bời.
Dù có được dạy dỗ tốt đến đâu, phong thái cao quý đến đâu, vào khoảnh khắc này hắn cũng khó mà giữ được. Tống Ngạn Minh cầm lấy cuốn sổ màu xanh rêu dễ thấy nhất trong ngăn kéo, lật ra mới phát hiện đó là nhật ký của Bùi Hiểu Vũ. Theo ngày tháng ghi trên đó, cuốn sổ này đã được viết hơn hai năm.
Tống Ngạn Minh không nhịn được mà chế nhạo: Viết hai năm rồi còn chưa xong một cuốn, tám phần là kiểu hứng lên thì viết, lười thì thôi.
Những dòng đầu tiên trong nhật ký viết rằng vì Tống Ngạn Minh bảo cậu nên tập viết chữ nhiều hơn để sau này xem sổ sách dễ dàng nên cậu mới mua cuốn sổ và bắt đầu viết nhật ký.
Về chuyện Bùi Hiểu Vũ có thể cũng là người đồng tính, Tống Ngạn Minh không thể tiếp nhận nổi, việc cậu thu thập những món đồ cá nhân của mình khiến hắn càng giận sôi máu.
Còn nội dung nhật ký của Bùi Hiểu Vũ, có thể nói là sấm nổ giữa trời quang.
Ban đầu, những gì viết trong đó còn khá bình thường, chỉ là những việc hàng ngày như:
Tiên sinh đưa tôi đi công tác Nam Kinh.
Sổ sách của Vĩnh Tân Bách Hóa có vấn đề, tôi làm thêm giờ cùng tiên sinh để xem xét.
Tiên sinh cãi nhau với bà ngoại, bà đến nhà chửi tiên sinh, tiên sinh liền mắng tôi.
Nhưng dần dần, những dòng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện:
Sau khi ngâm suối nước nóng, ông chủ Kim và Lý tổng nói rằng tiên sinh lớn thế này mà không dùng, cắt đi mang trưng bày ở bảo tàng thành phố còn hơn.
Quần lót của tiên sinh có mùi rất nồng, không biết có phải là do vô tình dính vào không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!