Chương 20: (Vô Đề)

Bùi Hiểu Vũ vội vàng mặc đại một bộ đồ, trước khi ra khỏi cửa bất chợt nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng quay vào phòng lấy khẩu súng. Tống Ngạn Minh đang thúc giục nên cậu không kịp khóa lại.

Bùi Hiểu Vũ lái xe chở Tống Ngạn Minh ra ngoài tìm một quán bar để uống rượu, nhưng vì không muốn bị người khác phát hiện nên họ không đến những nơi thường ghé trước đây.

Địa điểm do Bùi Hiểu Vũ chọn, vì Tống Ngạn Minh ở Nam Phổ bao năm nay, những nơi hắn hay lui tới khá cố định. Quán bar này trước đây Bùi Hiểu Vũ từng cùng Trương Chí Minh ghé hai lần, không quá đông người và có tính riêng tư.

Tống Ngạn Minh sống ở Nam Phổ bao lâu nay, nói không có kẻ thù thì thật khó tin. Nửa đêm ra ngoài, Bùi Hiểu Vũ vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ.

Tống Ngạn Minh mặc một bộ đồ đen, tay trái quấn băng trắng nổi bật hơn hẳn.

Vừa bước chân vào quán bar, Bùi Hiểu Vũ lập tức nhận ra nguy hiểm nhưng lại không thể dùng súng để giải quyết.

Lục Hách Na cũng nhìn thấy họ.

Cô ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào của quán bar. Cô chỉ sững lại một chút, còn người phụ nữ ngồi đối diện dường như nhận ra điều bất thường, liền quay đầu nhìn về phía Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh.

Bùi Hiểu Vũ không rõ Tống Ngạn Minh đang nghĩ gì, nhưng theo phản xạ, cậu đưa tay ra chắn trước mặt Tống Ngạn Minh.

Ban đầu chỉ muốn thoát khỏi những cảm xúc tồi tệ, cậu không muốn để Tống Ngạn Minh thêm buồn lòng.

"Tống tiên sinh, nếu không ngại, mời qua đây ngồi." Người phụ nữ nói.

Giọng nói của cô mềm mại, không hợp với vẻ ngoài tri thức trưởng thành của mình nhưng trông cũng không có ác ý gì.

Buổi chiều Tống Ngạn Minh vừa mới nói chuyện với Lục Hách Na, có vẻ đã giải quyết xong nhưng chắc chắn hắn vẫn còn rất giận.

Bùi Hiểu Vũ quay đầu nhìn Tống Ngạn Minh.

Hắn không nói gì, cũng không bước tới. Ánh đèn trong quán bar rất mờ, không nhìn rõ được ánh mắt của Tống Ngạn Minh. Mấy giây sau, hắn mới nhấc chân bước về phía họ.

Khi bước đi, Tống Ngạn Minh mới nhận ra tay Bùi Hiểu Vũ vẫn chắn trước hông mình, tâm trạng vốn nặng nề u ám của hắn bất giác bị phá vỡ, hắn không nhịn được bật cười.

Không sao.

Hắn nói.

Lục Hách Na đứng dậy, ngồi sang bên cạnh người phụ nữ, nhường chỗ cho Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ.

Rõ ràng Tống Ngạn Minh mới là nhân vật chính nhưng ánh mắt của hai người phụ nữ lại đồng loạt dừng trên gương mặt của Bùi Hiểu Vũ một lúc khiến Tống Ngạn Minh phát hiện ra. Hắn quay đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ: ...

Uống gì đây? Lục Hách Na hỏi.

Chưa bắt đầu câu chuyện, bầu không khí đã bị chuyển hướng. Bùi Hiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Tống Ngạn Minh, đã quá nửa đêm, quán bar không đông lắm. Cậu lật xem thực đơn chọn rượu, gọi loại rượu vang đỏ nhẹ nhàng cho cả mình và Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh kìm nén bực bội trong lòng, vừa nhận rượu đã uống hết nửa ly.

Hai người phụ nữ nhìn thấy băng quấn trên tay hắn, có chút ngại ngùng, liền dời ánh mắt đi.

Bùi Hiểu Vũ tựa lưng vào ghế sofa, cố gắng giấu mình phía sau Tống Ngạn Minh. Góc nghiêng của Tống Ngạn Minh còn ấn tượng hơn cả chính diện, suýt chút nữa làm cậu phân tâm vì vẻ đẹp ấy. Sau khi tự lấy lại tinh thần, cậu phát hiện Lục Hách Na đang liếc nhìn mình.

Cô ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, trông như đã chấp nhận mọi chuyện và chịu đựng hình phạt.

Tôi là Tô Thu. Người phụ nữ kia chủ động bắt chuyện.

Tống Ngạn Minh khẽ nhướng mày, nghĩ thầm, hai người phụ nữ này lại muốn giở trò gì đây? Ban đầu không định đáp lại nhưng đối phương không chịu rút tay, ánh mắt lại chân thành, thân thiện. Dù tính khí không tốt, Tống Ngạn Minh vẫn luôn giữ hình ảnh lịch sự, nhã nhặn trước mặt người ngoài.

Bùi Hiểu Vũ bất giác cảm thấy có chút hả hê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!