Chương 17: (Vô Đề)

Không ngây thơ.

Bùi Hiểu Vũ đỏ mặt không phải vì những lời trêu chọc của Tống Ngạn Minh mà vì khi ngồi xuống, đôi chân của Tống Ngạn Minh mở rộng, chiếc quần bó sát làm nổi bật rõ ràng đường nét bên trong.

Đây không phải lần đầu tiên Bùi Hiểu Vũ nhìn thấy điều này, trước đây trong những lần ngâm suối nước nóng hay bơi lội, cậu đã thấy những cảnh còn trần trụi hơn. Nhưng cái cách mà chiếc quần tây căng ra lại càng khiến cậu thấy cuốn hút hơn.

Tiên sinh luôn giữ sự trang trọng và quý phái, sự đóng gói ấy càng làm người ta muốn khám phá.

Ánh mắt của Bùi Hiểu Vũ lúc này không hề trong sáng, thế mà Tống Ngạn Minh lại bảo cậu trong sáng.

Bùi Hiểu Vũ nghĩ rằng, tiên sinh mới là người đơn thuần.

Mượn cớ vào phòng cất đồ, Bùi Hiểu Vũ mang theo sách và món quà của Giang Đồng, cẩn thận khóa cuốn truyện vào ngăn kéo để tránh bị ai phát hiện.

Sinh nhật năm ngoái, khi Tống Ngạn Minh bận tiếp khách, Bùi Hiểu Vũ đi cùng, mãi đến gần nửa đêm buổi tiệc mới kết thúc. Cậu dìu Tống Ngạn Minh đã ngà ngà say lên xe.

Hôm đó, trời rất lạnh.

Tống Ngạn Minh bất chợt nhớ ra là sinh nhật cậu, bất giác cảm thán rằng cậu đã 20 tuổi và quyết định giao việc quản lý Kim Á cho cậu.

Năm nay, Tống Ngạn Minh chuẩn bị một món quà sinh nhật.

Mở ra xem thử đi. Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ vừa ăn xong, trên bàn vẫn còn đầy xương. Cậu dọn dẹp qua loa rồi bắt đầu bóc quà.

Hộp quà nhỏ gọn trong lòng bàn tay, bên ngoài bọc giấy màu xám đậm. Bóc lớp giấy ra, cậu thấy một chiếc hộp da có in chữ Rolex. Cậu không biết cách đọc nhưng nhận ra đây là thương hiệu đồng hồ mà tiên sinh hay dùng.

Đồng hồ sao?

Bùi Hiểu Vũ nhìn Tống Ngạn Minh.

Trong ánh mắt cậu lộ rõ vẻ bất ngờ và ngưỡng mộ, điều mà Tống Ngạn Minh thích nhất.

Tống Ngạn Minh cười, gật đầu: Xem có thích không?

Bùi Hiểu Vũ mở hộp, bên trong là chiếc đồng hồ nam mặt đen dây bạc. Cậu chỉ có một chiếc đồng hồ rẻ tiền để xem giờ, chưa bao giờ nghĩ mình xứng đáng sở hữu thứ xa xỉ như Rolex.

Dù Tống Ngạn Minh cho cậu sống trong biệt thự sang trọng, mặc đồ cao cấp, đi xe đắt tiền nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một ngọn cỏ dại may mắn trôi dạt đến bên cạnh Tống Ngạn Minh.

Không thích à?

Không phải.... Bùi Hiểu Vũ không thể giấu nổi những cảm xúc phức tạp trong lòng. Đây lẽ ra phải là một niềm vui nhưng sự u buồn dai dẳng vẫn bám lấy cậu, bởi cậu biết, một người tốt như Tống Ngạn Minh không thuộc về cậu.

Tống Ngạn Minh sắp kết hôn.

Bùi Hiểu Vũ lúc nào cũng nghĩ về điều đó.

Cậu mỉm cười nhưng trong mắt đã tràn ngập nước,

"Quý giá quá, tiên sinh."

Tống Ngạn Minh tưởng rằng cậu cảm động, đưa tay xoa đầu cậu rồi lấy chiếc đồng hồ ra, vừa cầm vừa kéo tay cậu lại.

Bùi Hiểu Vũ theo phản xạ rụt taymnhưng bị Tống Ngạn Minh giữ chặt.

Để tôi đeo cho. Tống Ngạn Minh nói.

Tiên sinh có bàn tay mềm mại, ấm áp quá, Bùi Hiểu Vũ nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!