Đây là lần đầu tiên trong suốt một tháng qua Bùi Hiểu Vũ ngủ một giấc thật sâu.
Có lẽ vì cuối cùng cũng được trở về căn phòng quen thuộc, hoặc có lẽ vì sau nửa tháng bận rộn, mọi chuyện cuối cùng đã xong, cậu mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.
Sau khi tỉnh dậy, Bùi Hiểu Vũ nằm trên giường mơ màng một lúc lâu. Cậu hơi muốn nán lại trên giường, nhưng khi nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Hôm qua Lý Gia Vỹ nói buổi sáng tiên sinh sẽ về nên Bùi Hiểu Vũ quyết định dậy sớm để ra đón Tống Ngạn Minh.
Khi mở cửa bước ra, cậu nghe thấy những âm thanh quen thuộc phát ra từ phòng ăn. Bùi Hiểu Vũ chạy nhanh tới, nhìn thấy Tống Ngạn Minh đang ngồi bên bàn ăn uống sữa.
Tống Ngạn Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, tay đặt trên bàn. Chất liệu cứng cáp của bộ đồ công sở khiến đường nét trên cánh tay hắn càng trở nên rõ ràng. Tay áo được xắn lên, cổ tay đeo đồng hồ đính kim cương lấp lánh nhưng so với gương mặt của hắn thì vẫn thua kém rất nhiều.
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy Tống Ngạn Minh có chút gì đó khác lạ.
Rõ ràng là vừa đi công tác về, lịch trình dày đặc, chỉ riêng quãng đường đi lại đã đủ vất vả, thế nhưng Tống Ngạn Minh trước mặt cậu lại trông rạng rỡ, khí sắc tốt và tâm trạng cũng rất vui vẻ.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Tống Ngạn Minh quay đầu, hắn nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ mặc một chiếc áo len rộng màu trắng kem, đứng ở cửa phòng ăn.
Tống Ngạn Minh sáng sớm đã từ Tô Châu vội vàng trở về chính là để xem thằng nhóc này thế nào rồi.
Trông vẫn ổn, tay chân đầy đủ.
Chỉ là tóc hơi dài.
Hiểu Vũ. Tống Ngạn Minh gọi, vẫy tay, Bùi Hiểu Vũ bước đến bên cạnh hắn.
"Tiên sinh, sao tiên sinh về sớm vậy?" Bùi Hiểu Vũ cười tươi, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Tống Ngạn Minh dù chỉ một giây.
Nếu có nhìn đi nơi khác thì cũng chỉ thoáng lướt qua xương quai xanh của hắn.
Tống Ngạn Minh xoay người đối mặt với Bùi Hiểu Vũ, không trả lời câu hỏi. Thấy cậu vui mừng đến vậy, khóe miệng hắn không khỏi cong lên.
Hắn kéo Bùi Hiểu Vũ lại gần, xoay người cậu một vòng, nói:
"Chuyến này mệt chết đi được rồi đúng không, để tôi xem có mất miếng thịt nào không."
"Không có đâu, làm sao có thể..." Bùi Hiểu Vũ nói lí nhí, ánh mắt tràn ngập ngọt ngào, cậu xoay một vòng trước mặt Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh bật cười, vỗ nhẹ vào lưng Bùi Hiểu Vũ:
"Trông ổn đấy, chỉ là gầy đi chút. Lý Gia Vỹ bảo với tôi hôm qua cậu mặc đồ trông như con gấu mà bước xuống xe."
Không có mà....... Bùi Hiểu Vũ vội phản bác.
Trêu được cậu nhóc, Tống Ngạn Minh cười càng lớn. Nhưng nhìn vẻ lúng túng khó xử của Bùi Hiểu Vũ, hắn sợ đùa quá lại làm cậu buồn, liền kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình:
"Được rồi, không có, không có. Mau ăn sáng đi."
Bữa sáng kéo dài đến gần 11 giờ.
Hai người cứ nói chuyện 20 phút lại ăn một miếng, làm dì Đường lo lắng không biết dọn bàn và chuẩn bị bữa trưa lúc nào nên phải chạy vào nhắc vài lần.
Ăn được vài miếng, Tống Ngạn Minh bắt đầu hỏi chuyện ở Quái Hà.
Hỏi xong công việc, hắn chuyển sang chuyện cá nhân:
"Cậu quen Sở Hồng Hà thế nào?"
"Là Sở Hồng Triết thưa tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ chỉnh lại.
....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!