Lời của Vương Văn Quân khiến Bùi Hiểu Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng không quá bất ngờ. Cách ăn mặc và phong thái của Sở Hồng Triết đều rất lịch sự, đi thuyền thì ở khoang đắt nhất, lại có tài xế đón đưa ở Quái Hà.
"Thế sao anh ta không phải họ Doãn?"
Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Vương Văn Quân đáp: "Sở Hồng Triết là con lai. Mẹ anh ta là người Nga, gặp lão gia nhà họ Doãn khi ông sang Nga làm ăn. Bà ấy sinh anh ta ra rồi không chăm sóc, cuối cùng được một bà cụ họ Sở nhận nuôi đến khoảng mười ba, mười bốn tuổi thì mới được tìm về.
Nhưng lúc đó sức khỏe của lão gia đã yếu, quyền hành nằm trong tay Vu Trân. Nhiều người muốn cướp phần tài sản của Sở Hồng Triết, chỉ có Vu Trân là bảo vệ anh ta.
Sau này, Vu Trân sàng lọc một lượt trên dưới, làm ăn càng ngày càng tốt, Sở Hồng Triết liền trở thành nhị đương gia.
"Không ngờ ngũ quan của Sở Hồng Triết có phần khác người Trung Quốc là do anh ta là con lai. Ân oán gia tộc quả nhiên rất phức tạp. Bùi Hiểu Vũ gật đầu."Nhị đương gia thường xuyên làm việc ở nơi khác, sao cậu biết được anh ta?
"Vương Văn Quân hỏi. Bùi Hiểu Vũ không thể nói thật rằng anh ta cứ luôn rủ cậu đi ăn nên chỉ đáp:"Hôm tôi xuống thuyền, thấy anh ta đi xe của Ký Tinh.
"Chuyện Sở Hồng Triết về Quái Hà, Vương Văn Quân cũng nghe nói, quả nhiên đúng là đi cùng chuyến thuyền. Vương Văn Quân nghĩ ngợi rồi nói:"Vu Trân hình như rất quý và tin tưởng cậu em trai cùng cha khác mẹ này. Mấy việc làm ăn mới ở Nam Phổ đều giao cả cho anh ta.
Sở Hồng Triết cũng có bản lĩnh, mới hai mốt, hai hai tuổi đã quản lý công việc lớn như vậy.
"Bùi Hiểu Vũ - vừa tròn hai mươi, đột nhiên có cảm giác như đang được khen gián tiếp, bèn không tự chủ mà ngồi thẳng lưng."Một số việc không phụ thuộc vào tuổi tác, nhất là ở nơi thay đổi từng ngày như Nam Phổ. Người trẻ đầu óc linh hoạt, gan dạ càng phù hợp hơn.Đúng thế.
"Vương Văn Quân cười rồi cũng theo đà mà khen:"Nhìn Bùi tiên sinh là biết ngay.
"Ba người cùng nhau quay lại văn phòng. Ngoài đường tuyết tan lầy lội, giẫm lên toàn bùn đất, đi vài bước vào văn phòng Bùi Hiểu Vũ mới nhận ra."Không sao đâu, tôi sẽ dọn sạch."
Vương Cát nói.
Bùi Hiểu Vũ cởi áo lông chồn ra, ngồi vào bàn làm việc, cùng Vương Văn Quân kiểm tra lại các hóa đơn và tài liệu trong hai năm qua.
Hoạt động kinh doanh của Vĩnh Tân đều là tích góp qua nhiều năm, lượng hàng xuất nhỏ, chủ yếu là nhu yếu phẩm hàng ngày và thực phẩm.
Bùi Hiểu Vũ hiểu một chút về vận tải đường biển vì thường xuyên nghe Tống Ngạn Minh nói chuyện làm ăn với Lý Tướng Như.
Việc đọc tài liệu không phải là sở trường của Bùi Hiểu Vũ, đôi khi cậu khá chật vật để nhận biết những chữ phức tạp. Phải đến khi trời tối, cậu mới miễn cưỡng đọc hết một lượt.
Những công ty lớn như Ký Tinh thường chẳng mấy hứng thú với các đơn hàng của công ty thương mại nhỏ, vì kiếm không được bao nhiêu tiền lại còn phiền phức, nhưng với những công ty nhỏ như Vĩnh Tân, nhận hàng rời rạc thế này lại rất phù hợp.
"Đầu năm nay, sau khi Ký Tinh thành lập công ty cảng riêng, có hai công ty đại lý cảm thấy không làm tiếp được nữa nên đã bỏ. Chúng tôi gom được số hàng này." Vương Văn Quân giải thích lý do vì sao doanh thu năm nay lại có sự thay đổi lớn.
Bùi Hiểu Vũ quay sang nhìn Vương Văn Quân.
Trước khi đến Quái Hà, cậu vẫn nghĩ Vương Văn Quân chỉ là kiểu người làm việc qua loa. Dù sao công việc này cũng chẳng có ai thực sự quản lý, không có vốn liếng hay quan hệ, sống sót trong ngành vận tải biển đã là khó khăn.
Không ngờ, Vương Văn Quân lại là người thật thà, hơn nữa còn rất nghiêm túc trong công việc.
Dường như đoán được suy nghĩ của Bùi Hiểu Vũ, Vương Văn Quân cười nói:
"Thời buổi này kiếm tiền không dễ, có được một công việc đã là tốt rồi."
"Đúng vậy, làm gì cũng khó."
Bùi Hiểu Vũ đáp, sau đó liếc nhìn Vương Cát đang ngồi bên cạnh đang điền biên lai:
"Sao không sắp xếp cho Vương Cát một công việc, cũng có thể nhận lương."
Vương Văn Quân đáp:
"Cũng từng đề xuất nhưng bên kia không đồng ý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!