Viên Thiệu thế lớn, Đổng Trác bị ép phải bỏ lại Hổ Lao quan, hành quân suốt đêm, trốn về Lạc Dương.
Rạng sáng cùng ngày trở lại Lạc Dương, Đổng Trác không cho chúng tướng kịp thở lấy hơi, lập tức triệu tập văn võ bá quan, lôi vua nhà Hán là Lưu Hiệp còn đang ngủ say tảo triều, tuyên bố sau giờ ngọ bắt đầu dời đô.
Trước lúc dời đô, Đổng Trác thân thiết bảo Lã bố đi quật lăng Hán đế, mang theo hết thảy vật bồi táng.
Thoáng chốc, cả thành Lạc Dương gió lạnh tiêu điều, mây đen che lấp, địa khí long mạch rã rời, hồn thiêng tiên hoàng triều Đại Hán kéo dài bốn trăm năm cuốn thành một màn sương đen đặc, lao vút về phía chân trời.
Kỳ Lân lắc đầu thổn thức, thờ dài, đi vào bên trong xe.
Lã Bố tự mình dẫn người đi quật mộ, phân phó Kỳ Lân ở lại trong quân chờ đợi.
Không quá lâu, cửa thành Lạc Dương mở ra, văn võ bá quan theo thứ tự đi ra khỏi thành, khóc lóc thảm thiết, cực kỳ bi thương. Bộ hạ của Đổng Trác như hung thần ác sát đợi sẵn ngoài thành, tiếng quát lớn liên miên không dứt, ép các quan viên lên xe ngựa.
Cao Thuận đứng ra điều khiển toàn bộ quân Tịnh Châu, còn mỗi Kỳ Lân lẻ loi ngồi trên xe, hắn bám vào cửa sổ xe, hiếu kì nhìn toàn cảnh bên ngoài.
"Trời diệt Hán triều ta rồi—-! Thần tử vô năng! Thẹn với tiên đế!" Một ông lão ngửa mặt lên trời khóc lớn, khóc đến khàn cả giọng, té nhào xuống đất.
Một tướng quân Tây Lương tiến tới quát lớn:
"Ai chết mà khóc! Đi mau! Chậm trễ giờ giấc!"
Đó là ai? Kỳ Lân nghĩ thầm, xem màu sắc của quan phục, đai lưng, hẳn là một đại quan… Chẳng lẽ là… Kỳ Lân vội xốc màn xe, đang muốn xuống xe, Cao Thuận đã vội vả chạy tới, quát:
"Chớ có vô lễ với Vương Tư đồ!"
Quả nhiên là hắn!
Kỳ Lân rướn cổ ra nhìn, cũng không thấy bên cạnh ông ấy có nữ nhân, chắc là thân nhân đều đã khởi hành, Cao Thuận nâng ông lão lên xe, nhìn thoáng qua quân Tịnh Châu, rồi xoay người đi tới.
Đó là Vương Doãn à?
Cao Thuận gật đầu đáp:
"Tư đồ đại nhân là trung thần." Nói xong ngồi xuống, phát tín hiệu ra ngoài, quân Tịnh Châu lập tức khởi hành.
Lã Bố đâu?
…
Cao Thuận thuận tay vỗ đầu Kỳ Lân một cái, dạy dỗ:
"Phải gọi là chủ công!"
Kỳ Lân vội xin lỗi không ngừng, Cao Thuận lại nói:
"Chủ công lệnh ta mang ngươi đi trước, hắn sẽ đuổi theo sau."
Kỳ Lân đột nhiên nói:
"Trong nhà Vương Doãn có những ai?"
Cao Thuận nghi hoặc liếc nhìn Kỳ Lân một cái, nói:
"Vương Tư đồ góa vợ nhiều năm, không có con cái, làm sao?"
Kỳ Lân lại hỏi:
"Ngươi có biết một nữ nhân tên Điêu Thiền không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!