(Giải thích tựa chương: Núi xanh vẫn ở đó, thành bại nhìn lại thành hư không…)
Đảo Kim Ngao ba ngàn năm sau.
Hạo Nhiên và Tử Tân chụm hai mái đầu bên chiếc bàn thấp, trên bàn đặt vài cây bút lông cùng với một cái khay pha màu loại lớn sắc màu rực rỡ, tay cầm vài viên đá nhỏ.
Chắc được rồi ha.
Tử Tân nhìn chăm chú một lát, gật đầu nói:
"Xem cô vẽ cho ngươi…"
Hạo Nhiên lất bút qua vẽ Tử Tân, làm Tử Tân dở khóc dở cười, mặc hắn nghịch, trông giống nghệ sĩ hí kịch hóa trang thành con mèo.
"Về rồi đó à? Tiểu Hắc!" Hạo Nhiên ném bút hô: Lại đây.
Kỳ Lân bất an:
"Sư thúc, sư ca, hai người đang làm gì vậy?"
Tử Tân ngẩng đầu đáp:
"Vẽ mấy hòn đá nhặt được ở Xích Bích, cho ngươi mấy viên nè."
Kỳ Lân hiểu ra:
"À, cảm ơn. Mọi người nhặt nhiều lắm hả? Sao vẽ lâu như vậy còn chưa vẽ xong?"
Hạo Nhiên ngạc nhiên:
"Bọn ta mới về hồi sáng nay, ngươi quên rồi à? Trên cửa có đồng hồ mà."
Kỳ Lân giật giật khóe môi:
"Vậy… con viết nhiều thư như vậy… chúng đến trong cùng một ngày luôn à?"
Tử Tân mỉm cười nói:
"Mấy hôm trước ngươi vừa đi, thư bay về như tuyết rơi. Thái sư phụ bị ngươi dọa hoảng hết cả hồn, vội vội vàng vàng sáu ngày liên tục, cơm nước ăn không vô… Đi Xích Bích một lần, lại đến Trường An…"
Hạo Nhiên nhíu nhíu chân mày, Tử Tân thấy mình nói lộ, cười cười nói lảng:
"Thái sư phụ vừa về, đang ngủ trưa."
Ồ. Kỳ Lân gật đầu, xoay người đi dọc theo đền thờ, ra hướng đàn Thần Khí sau núi Kim Ngao đảo.
Hạo Nhiên hỏi:
"Ngươi không đến cung Bích Du gặp giáo chủ trước sao? Sư phụ ngươi không có ngủ trưa."
Kỳ Lân đáp:
"Con… có chút việc, lát nữa mới đi."
Kỳ Lân đến đàn Thần Khí trên Kim Ngao đảo, tháp Hạo Thiên bị Thông Thiên Giáo Chủ mang đi chế cửa luân hồi. Còn lại bốn thứ búa, đàn, bình, đỉnh trôi lơ lửng trên cột đá.
Kỳ Lân nhìn trái nhìn phải, giơ tay cầm bình Luyện yêu xuống.
Ký hiệu thượng cổ vờn quanh trên thân bình, tản ra ánh sáng xanh. Kỳ Lân nhắm hai mắt lại khẽ nguyện:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!