Chương 51: Gió Thu liệt Công Cẩn tẩu Đan Dương…

(Giải thích tựa chương: Gió Thu lạnh Công Cẩn đi Đan Dương…)

Kiến Nghiệp:

Tôn Quyền vào nhà hỏi: Ca ta đâu? Về chưa?

Hạ nhân trong phủ không dám lên tiếng, Đại Tiểu Kiều ngồi đối diện nhau trong phòng, Tiểu Kiều đang phỏng lại một bức tranh thêu, Đại Kiều vá chiến bào cho Tôn Sách. Thần sắc hai người đều ưu tư.

Tôn Quyền.

Đại Kiều ôn nhu gọi:

"Đi rửa mặt đi, buổi tối đãi tiệc mừng Tôn lang về."

Tôn Quyền đáp lời, Tiểu Kiều thở dài.

Tôn Quyền đi ngang chái Đông, dừng chân lại, nhíu mày.

Trong phòng truyền ra tiếng tranh cãi rất ác liệt, Tôn Sách vừa thu binh về đã cãi nhau với Chu Du.

Bàn ghế đỗ vỡ, Chu Du lớn tiếng giải thích, rốt cuộc Tôn Sách quát: Cút!

Tôn Quyền hít sâu một hơi, nhoài người lên cửa sổ, nhìn vào bên trong phòng. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, Tôn Sách khuất trong bóng tối, Chu Du đứng xoay mặt ra cửa sổ, hai người chìm trong thứ ánh sáng u ám mờ mịt.

Dưới đất đầy mảnh vỡ, mực loang lổ trên bàn, Tôn Chu như hai pho tượng lặng thinh không nói gì.

Tóc Chu Du rối tung, trong ánh mắt là đau lòng và nhẫn nhịn, qua một lát mới lên tiếng:

"Chủ công, ngươi hành động rất cảm tính, ngọc tỷ chỉ là việc nhỏ, ngày sau nếu binh qua gặp lại, ngươi phải làm thế nào đây? Cái gì buông được thì nên buông, đừng nên lòng dạ đàn bà."

Tôn Sách gằn giọng:

"Ta không muốn nghe nữa, ngươi đi thủ Đan Dương đi, mai lên đường."

Chu Du không tiếp tục phân tích nữa, đẩy cửa ra ngoài, đứng trong sân nhìn sắc Thu như nhuộm máu vào lá khô, bay đầy trời.

Tôn Sách tức giận đùng đùng, đạp đổ hết thảy mọi thứ trong phòng.

Chu Du lặng thinh, quay người bước đi.

Hôm sau, Chu Du mang theo gia quyến xuống thuyền Nam hạ, dẫn theo ba nghìn quân Giang Đông trở về thủ Đan Dương, đi lần này là đi hẳn bốn năm.

Giây phút chiến thuyền giương buồm, Chu Du mặc áo lam, đầu buộc luân cân(1), đứng ở mũi thuyền, núi non trùng điệp hai bên bờ sông xa dần.

Tôn Sách ngồi trên một mỏm đá xanh, cô đơn uống rượu, ngơ ngác nhìn chiến thuyền thành một chấm nhỏ, chợt nhớ đến bức vẽ của Tôn Quyền, Kỳ Lân đề bút: Bóng buồm đã khuất bầu không, trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời.

Công Cẩn!

Tôn Sách rì rầm gọi.

Công Cẩn–! Tôn Sách đứng dậy gọi theo.

Sắc Thu nhuộm màu lên vạn vật, chiến thuyền đã khuất xa, chim hai bên bờ xao xác gọi bầy, che lấp tiếng gọi của Tôn Sách.

Hàm Cốc quan:

Còn chưa về?!

Tào Tháo giận tím mặt, quát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!