(Giải thích tựa chương: Văn Cơ ra trận mưu trí thắng vạn quân)
Giả Hủ hoảng hốt chạy ra khỏi phủ, biến cố xảy ra trong chớp mắt, toàn bộ nóc nhà trong thành đều cháy rực.
Chủ công đâu!
Giả Hủ lên ngựa, vội vàng chạy về phía Hầu phủ.
Trương Liêu ra khỏi thành, Hầu phủ trống không, Giả Hủ cảm giác như mình đang mơ, không tìm thấy ai, một quản sự cũng không.
"Sao lại thế này! Ôn Hầu đâu?!" Âm thanh nôn nóng của nữ nhân.
Giả Hủ nhẹ thở ra, cuối cùng cũng có ai đó để nói chuyện, Thái Văn Cơ tóc tai bù xù, tay còn cầm cây trâm chưa kịp ghim vào tóc, xuống xe ngựa liền chạy vào Hầu phủ.
Giả Hủ dở khóc dở cười:
"Vừa có người công thành…"
Oành một tiếng, vại sành cháy hừng hực rơi thằng xuống giữa sân Hầu phủ, dầu hỏa lan khắp mặt đất, hoàn toàn cắt ngang lời Giả Hủ.
Thái Văn Cơ vẫn chưa tin được:
"Tướng quân Trương Liêu đâu?"
Giả Hủ:
"Không biết đã đi đâu."
Thái Văn Cơ:
"Vậy trong thành chỉ còn ngươi với ta thôi hả?"
Giả Hủ gật đầu:
"Trước mắt xem ra, hình như là như thế thật."
Thái Văn Cơ làm như đang nghe chuyện cười.
Vô số vũ tiễn bay vào trong thành, bắn phá nóc nhà làm binh sĩ chạy trối chết, tiếng la hét thất thanh dọc theo từng con phố tối tăm, hoàn toàn hỗn loạn.
May mà quân đội của Lã Bố linh động, tìm không thấy người chỉ huy và quân sư, phó tướng và nha tướng lập tức lên thay, hạ lệnh, ngăn cản thang dài công thành.
Cổ Hủ gợi ý:
"Hay là… Thả đám văn nhân quân sư đang giam lỏng? Cho bọn họ lên cổng thành chiêu hàng? Ta thật muốn xem thử Nể Hành khéo miệng đến mức nào, có mắng cho hơn vạn binh mã này chạy luôn được không."
Thái Văn Cơ nói:
"Giả Văn Hòa! Lúc nào rồi mà ngươi còn nói đùa! Quân đội của ai đang tấn công cửa thành?"
Giả Hủ bó tay: Không biết.
Thái Văn Cơ:
"Ngươi… Đi triệu tập binh mã Tây doanh, lên thủ thành!"
Giả Hủ:
"Không điều động được, không có binh phù."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!