(Giải thích tựa chương: Bị kẹp giữa, Tả Từ gặp tai vạ bất ngờ)
Điêu Thiền kinh hồn bạt vía, chạy ra khỏi hành lang, chống tường thở dốc, hốt hoảng kêu lên:
"Người đâu…! Ai đó đến đây mau!"
Chủ mẫu!
Nha hoàn rối rít vây quanh.
"Chủ mẫu làm sao vậy?"
"Mau tới đỡ chủ mẫu về…"
Điêu Thiền xiết chặt khăn, khoát tay, thần sắc kinh hoàng, mặt mày tái xanh:
"Gọi tất cả nam nhân trong phủ tới!"
Không không… Điêu Thiền lại có suy nghĩ khác:
"Không được nói gì hết! Không có sao!"
Điêu Thiền liêu xiêu bước đi, một bước thở ba lần, đến trước phòng, vẩy lui hạ nhân, đẩy cửa đi vào.
Lã Bố nằm trên tháp, hai mắt vô thần nhìn lên trần, quở mắng: Đi ra ngoài.
Điêu Thiền đứt quãng nói: Hầu gia, Hầu gia…
Lã Bố thờ ơ không lên tiếng.
"Ta đã thấy… thấy một con…yêu quái!" Điêu Thiền nắm khăn ôm ngực, hai mắt đẵm lệ.
Yêu quái? Lã Bố nói mỉa.
Điêu Thiền đáp:
"Ở trong phòng… quân sư! Quân sư là…"
Ngươi nói gì! Lã Bố bỗng bật người ngồi dậy.
Sắc mặt Điêu Thiền trắng bệch, Lã Bố lõa nửa thân trên, bên dưới chỉ mặc một cái quần chẽn, chân không lao ra sân, hét gọi: Kỳ Lân!
Kỳ Lân trở lại hình người, cuộn tròn người dậy, ôm mũ giáp rách nát, nằm nghiêng trên giường, ngủ.
Trong phòng ẩm ướt, lạnh lẽo, hoàng hôn ảm đạm, gió thổi vù vù qua chỗ thủng trên cửa sổ, dù Kỳ Lân đắp chăn, trong mơ vẫn lạnh đến phát run.
Kỳ Lân. Lã Bố gọi.
Kỳ Lân nhúc nhích, không trả lời.
Khóe mắt Lã Bố đỏ hồng, giơ tay nắm lấy vật Kỳ Lân đang ôm, kéo ra xem rồi hối hận:
"Sao cái này lại ở đây, ta đi sửa…"
Kỳ Lân nằm nghiêng, quay mặt vào tường, lát sau nghe tiếng đóng đinh lên ván gỗ, Lã Bố đang ở bên ngoài tu bổ lại cửa sổ.
Tiếng đóng đinh ầm ĩ khoảng một khắc, lại vang lên tiếng tháo ra – Lã Bố hăng hái quá, lỡ tay đóng dính cánh cửa vào luôn.
Trong phòng ấm áp hẳn lên, than trong lò tỏa ánh sáng đỏ hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!