(Giải thích tựa chương: Gom của nả, đêm đến trốn khỏi Lũng Tây)
Kỳ Lân ngồi trong quân doanh, Trương Liêu, Cao Thuận đứng hai bên trái phải.
Trước mặt là quân Tịnh Châu ngủ trưa mới dậy, hoảng loạn chạy vội ra khỏi lều, giáo trường đông nghìn nghịt đứng khoản chừng hai ngàn người.
Đây là nhóm binh lính lúc trước Trần Cung và Kỳ Lân sai đi trông chừng đám sĩ phu.
Kỳ Lân đằng hắng, nói:
"Hôm nay gọi các huynh đệ đến, có chút việc cần mọi người tương trợ."
Cao Thuận không kiên nhẫn, lên tiếng:
"Văn Viễn cho người điều tra, bắt bọn họ giao ra là được rồi."
Kỳ Lân vội cười nói:
"Không không, chủ yếu là phải tự nguyện."
Trương Liêu lại nhịn không được đầu tiên, quát lớn:
"Quân sư cho các ngươi đi làm việc, các ngươi dám lợi dụng ăn hối lộ?!"
Cả giáo trường giống như Ầm một tiếng nổ tung, rốt cục cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai khóc thì khóc, ai cầu xin thì cầu xin, mỗi người một kiểu.
"Không có gì đâu, đừng khẩn trương."
Kỳ Lân nói:
"Nín đi! Khóc cái gì?! Chủ công đã sớm biết rồi, để mọi người kiếm chút đỉnh."
Trương Liêu giật mình: Thật không?
Kỳ Lân thì thầm:
"Tất nhiên là không, cho hắn biết hối lộ ngay trước mắt hắn như thế, không chừng ngũ mã phanh thây cả đám."
Cao Thuận nhịn không được bật cười.
Kỳ Lân nói:
"Mùa Đông đang đến gần mà lương thực không đủ ăn, qua vài ngày nữa ta và Cao đại ca rời thành đi mua lương, mọi người giữ lại đủ chi tiêu, nếu còn thừa xin hãy quyên góp, nhiều ít không quan trọng, quan trọng là tấm lòng…"
Kỳ Lân nói đến đó thì rút ra một tờ giấy, nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Những ai quyên tiền đều ghi chép lại, xem như chủ công vay tiền của các huynh đệ, thời điểm thu hoạch vụ Thu năm sau, khi đó trong thành đã có thu hoạch, ấn theo số các ngươi đã quyên mà nhận lại hai phần tiền lời, sẽ trả đủ cho các ngươi.
Quả thật đã hết cách, nếu không cũng không mượn các huynh đệ thế này…"
Kỳ Lân ra chiêu thật thâm sâu, danh sách còn đó, quyên tiền phải đăng ký, đến lúc đó chỉ cần cầm ra, đi đối chiếu với đám khổ chủ kia một chút, ai ăn hối lộ bao nhiêu đều lòi ra hết.
Thành ra, đám binh sĩ càng không dám giấu giếm, Trương Liêu mở rương, mọi người đều quyên tiền, có người về lều lấy, có người quyên tranh chữ, có người bảo vợ nhà gửi qua.
Nhiều vô số, đầy năm sáu rương.
Thấy vẫn còn thiếu rương, Trương Liêu lại phân phó người khiêng thêm mấy cái thùng đến, đến khi đầy mười hai rương lớn, bọn binh sĩ mới hết thứ để quyên.
Mỗi người mỗi việc Kỳ Lân đều nhớ kỹ, hắn cười nói:
"Ta nói lời giữ lời, ở đây lập lời thề, tuyệt đối sẽ không đi thăm dò bất kỳ ai, mọi người cứ yên tâm về nhà ngủ ngon, sang năm có tiền trong kho, sẽ trả lại cho tất cả các ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!