(Giải thích tựa chương: Tuyết như lông ngỗng Hung Nô tập kích Vũ Uy)
Trời cuối Thu nhạn bay cỏ héo, quay đầu nhìn lại, khắp vùng thảo nguyên nơi nơi đều lộ vẻ xác xơ, Ôn hầu xuất lĩnh năm ngàn binh Tịnh Châu, dọc theo Vạn Lý trường thành đi lên phía Bắc, đường đi quanh co khúc khuỷu, vừa đi vừa nghỉ khoảng mười ngày mới đến Tây Hạ.
Lã Bố vào thảo nguyên như cá gặp nước, bọn thú nhỏ dọc đường đi hắn đều không để ý, cho đến một nơi có địa hình cao, xa xa rừng rậm kéo dài, mới hạ lệnh cho binh sĩ mở đại kỳ, chia thành trăm người một đội, bắt đầu vây săn khắp nơi.
Hết thảy đều rành mạch rõ ràng, quả nhiên là tay săn lão luyện,
Kỳ Lân cưỡi Xích thố, nhìn Lã Bố cưỡi một chiến mã khác, cầm đại cung trong tay bắn trái bắn phải, như đứa trẻ hào hứng chơi trò săn thú, không khỏi buồn cười.
Lã Bố không quay đầu lại quơ quơ tay ra hiệu, vô cùng thần bí nói với Kỳ Lân:
"Hooo, chờ chốc nữa bắt cho ngươi con mồi thật to."
Lính liên lạc phi nhanh như bay, Lã Bố hạ lệnh: Thổi tù và!
Mọi người xếp thành một hàng, đồng loạt thổi tù và sừng trâu, âm thanh vang dội, chim chóc trong trừng hoảng hốt bay lên từng bầy, ngựa cũng hí lồng lên, vô số binh sĩ phất cờ hò reo, rút tên lệnh bắn loạn xạ.
Dã thú trong rừng kinh hoảng chạy tán loạn, cuối cùng tìm được lối thoát duy nhất Lã bố cố ý để ngỏ, toàn bộ đều chạy theo hướng đó. Trong hơn một trăm mẫu rừng thì có hơn một ngàn con thú cỡ trung, tiếng gấu rống gầm không dứt xông vào thảo nguyên.
Lã Bố giục ngựa, áo choàng đỏ tung bay, dẫn dắt binh lính đang vây kín chờ lệnh nhanh chóng tách thành hai cánh, vây toàn bộ nơi này.
Lã Bố rút tên bắn ngay mắt trái của một con gấu khiến nó lồng lên giận dữ, rồi lập tức tung người, rút đao bên eo chém ra một đường đẹp mắt.
Hay! Kỳ Lân ở xa xa cỗ vũ.
Tên bắt đầu bay như mưa, bầy sói thay nhau ngã xuống, con gấu bị tấn công lúc nãy mang theo vết máu chật vật trốn chạy, từng con từng con ngã xuống, con lợn rừng cuối cùng cũng nằm yên bất động, chúng quân hoan hô, đến gần dùng trường mâu, chiến kích giết chết.
Lã Bố huơ đao chặt một đoạn sừng trâu, ném cho Kỳ Lân.
Hạng nhất đấy! Lã Bố lười biếng cười nói, giơ ngón tay cái.
Kỳ Lân đưa tay ra tóm được, Lã Bố lấy xong cái sừng trâu, bèn cởi áo khoác lông chồn ra, chỉ mặc một cái quần bằng da thú, cả người toàn là máu gấu, binh sĩ dâng túi nước, hắn cũng không sợ lạnh, nâng túi lên xối từ trên đầu xối xuống, đứng trong gió lạnh phấn chấn hô to:
"Mau thu dọn, lột da lấy thịt, trưa nay lên đường đến nơi tiếp theo."
Chúng binh sĩ ồn ào nhận lệnh, Kỳ Lân cất sừng trâu vào túi bên hông, Lã Bố ngửi mùi máu tươi trên tay, lắc lắc người mặc áo vào, cười nói: Thấy thế nào?
Kỳ Lân tâm phục khẩu phục:
"Ngươi thích hợp làm thợ săn hơn đấy."
Lã Bố giục ngựa chầm chậm đi dọc theo bìa rừng, thản nhiên nói:
"Ban đầu ta là thợ săn chứ gì, hồi còn nhỏ theo người lớn lên núi săn bắn, mấy năm nay vào Trung Nguyên kiếm ăn, cảm thấy không tự do tự tại như đi săn thú… Được rồi, lấy chút rượu đến đây đi."
Kỳ Lân lắc lắc túi rượu với Lã Bố, ý là có thể lãnh thưởng.
Lã Bố liếm liếm môi: Gần chút.
Kỳ Lân chế nhạo: Tiểu tâm can.
Lã Bố: Ừ, tiểu bảo bối.
Kỳ Lân cảm thấy buồn cười, mở nấp:
"Không được uống nhiều."
Lã Bố uống mấy ngụm rượu trong túi trên tay Kỳ Lân, cảm thấy chếnh choáng say, huýt gió một tiếng, binh lính đồng loạt khởi hành, da và thịt tươi được gói cẩn thận đặt trên lưng ngựa, đoàn người đi càng sâu vào thảo nguyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!