Chương 32: Hắc điêu cừu Võ Thần săn hoang mạc…

(Giải thích tựa chương: Áo lông chồn, Võ Thần đi săn trên hoang mạc…)

Buổi tối hôm đó ngoài trời nổi gió, trời Tây Bắc bắt đầu lạnh dần. Võ tướng được Kỳ Lân phái ra ngoài làm nhiệm vụ đều đã trở về, trong Hầu phủ không khí rất phấn khởi.

Điêu Thiền đích thân đi trông coi hạ nhân làm nhiều món ngon bày đầy mâm, Lã Bố ngồi sau hai cái bàn thấp trong sảnh, Ôn Hầu và phu nhân ngồi cùng bàn.

Bàn đầu tiên bên trái là chỗ của Kỳ Lân, tiếp đó là Trần Cung, dưới Trần Cung còn một bàn trống dành riêng cho Giả Hủ.

Bên phải là bàn của ba vị võ tướng Cao Thuận, Trương Liêu, Cam Ninh.

Điêu Thiền mặc áo lụa đen thêu chỉ vàng đi vào, khiến cả căn phòng như tỏa sáng, mọi người cũng được dịp chiêm ngưỡng, Điêu Thiền ngồi vào chỗ, thấy vẻ mặt Lã Bố không vui nên cười nói:

"Các vị tướng quân đều quay về cả rồi, mấy hôm nay các vị phải bôn ba vất vả."

Mấy người ở đây đều bảo sao nghe vậy nhưng không ai động đũa.

Lã Bố gằn giọng:

"Quân sư đâu? Cả Cam Hưng Bá nữa?"

Trần Cung cười đáp:

"Đang ở trong phủ của ta, vừa rồi xưởng sắt giao bếp lò, Kỳ Lân bảo ta cứ đi trước, chắc là hắn quên rồi."

Trương Liêu nói:

"Vậy thì đi giục hắn sang đây."

Lã Bố ừ,

"Đi mời quân sư đi, còn Cam Ninh không đến thì kệ hắn."

Trương Liêu đứng dậy đi ra ngoài, Trần Cung nghe Cao Thuận thuận miệng kể lại mấy chuyện vụn vặt trong chuyến đi vừa rồi, Điêu Thiền ngồi nghe cũng che miệng cười.

Lát sau, Trương Liêu quay lại:

"Quân sư và Cam tướng quân đều đang ở bên đó, Cam tướng quân kéo ống bể, quân sư luyện quặng, nói không cần chờ hai người bọn họ đâu, mời chủ công cứ uống trước."

Đôi mắt xinh đẹp của Điêu Thiền nhìn qua một vòng, hòa nhã nói:

"Như thế cũng được, các vị tướng quân xin đường khách sáo." Điêu Thiền nâng tay áo, gắp cho Lã Bố một đũa rau, lại nâng chung định kính rượu.

Lã Bố đang im lặng đột nhiên nổi nóng:

"Muốn gì đây! Đi một lần nữa, bảo hắn lập tức lại đây!"

Điêu Thiền: …

Chúng tướng đều chẳng hiểu ra làm sao, không biết tại sao Lã Bố lại nổi giận đùng đùng như vậy, dưới quyền Lã Bố đều không nặng quy củ lễ tiết, đánh mắng riết quen, khi dùng cơm tối có người không đến cũng là chuyện bình thường.

Cao Thuận thấy tình huống không đúng, đành tự mình lên tiếng: Mạt tướng đi.

Mặt mày Lã Bố vẫn hầm hầm, lúc Cao Thuận quay về, Kỳ Lân và Cam Ninh cũng theo tới.

Con bà nó— Cam Ninh chưa thấy người đã nghe tiếng.

"Không có một chút quy củ!" Lã Bố cả giận.

Cam Ninh hoảng hồn, không dám nói lung tung nữa, vội ngồi vào chỗ mình, Kỳ Lân mặt mũi toàn lọ nghẹ, đen thui như vừa chui ra khỏi hầm than:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!