Chương 30: Lũng Tây thành tiền thiên khẩn lương đoản

(Giải thích tựa chương: Thành Lũng Tây, lương thảo thiếu thốn…)

Thái sư phụ thân ái:

Con cần tiếp viện kỹ thuật xây dựng vườn ao chuồng! Gấp! Nghèo sắp chết rồi! Đói đến bụng dính sát vào lưng rồi, sắp bị gió thổi bay!!

Lửa cháy đến mông: Tiểu Hắc.

Kỳ Lân ngồi xổm trên tường thành gặm bánh bột mì, Trần Cung quy củ khép tay áo đứng chịu phạt trước mặt Kỳ Lân.

"Quân sư, chủ công gọi ngươi, các ngươi còn…" Trương Liêu ló đầu ra từ sau tường thành.

Kỳ Lân đáp:

"Tính toán với ngươi sau, Văn Viễn đến chưa?"

Trương Liêu lập tức bỏ chạy.

Trần Cung:

"Ta cũng là muốn tốt cho mọi người thôi."

Ư. Kỳ Lân nghẹn bánh trợn trắng, Trần Cung vội vỗ lưng cho hắn, Kỳ Lân nhìn Trần Cung:

"Ngươi bỏ văn võ bá quan ở lại Trường An còn chưa nói, đến cả Điêu Thiền…"

Trần Cung vẫn cứ bình tĩnh ung dung, thản nhiên nói:

"Lúc trước ta phái Văn Viễn đi đón ngươi, Điêu Thiền nghe phong thanh không ổn nên phân phó các tướng sĩ thu dọn cả phủ, đi theo đại quân."

Kỳ Lân nói:

"Ta không nói cái đó, ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao bỏ Điêu Thiền lại thành Từ Châu? Đôi mắt Trần Cung lặng như giếng cổ, lát sau mới nói:"Ngươi hiểu mà.Kỳ Lân đáp:Bởi vì chúng ta phá liên hoàn kế của Vương Doãn, làm lão mất thực quyền,  ngươi sợ Điêu Thiền sẽ trả thù à?

"Trần Cung không trả lời. Kỳ Lân nói:"Không nên có lần sau đâu, Trần Cung, nàng là nữ nhân của Phụng Tiên, chúng ta dù thế nào đi nữa cũng không thể mỗi ngày đi ngủ cùng với Phụng Tiên đúng không?

"Điêu Thiền và Đại Tiểu Kiều không giống nhau, thân phận của nàng chẳng qua chỉ là một tỳ nữ của Vương Doãn, vừa ít học vừa không có kiến thức của danh môn vọng tộc. Ngươi cần phải hiểu, nàng không giống với những nữ nhân như Đổng phi hay Thái Văn Cơ, chúng ta không thể cứ chấp nhặt với nàng.

Nếu ngươi còn lợi dụng cơ hội vứt bỏ nàng, ta đem xáo măng ngươi.

"Trần Cung cười khổ, lát sau nói:"Vương Doãn lập mưu hại ngươi chắc chắn có liên quan đến nàng, nếu không làm sao có nét chữ của ngươi?

Chữ viết của ngươi xưa nay không phải kiểu viết của người Trung Nguyên, trong phủ cao thấp rõ ràng như trời với vực, nếu không phải trong Hầu phủ có nội ứng… Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, môi hở răng lạnh, không khỏi làm ta thấy gút mắc trong lòng…

"Kỳ Lân nghiêng đầu, thản nhiên nói:"Tất nhiên ta biết.

"Trần Cung nheo mắt quan sát Kỳ Lân, nghe hắn nói tiếp:"Chuyện trước đây bỏ qua đi, nếu sau này có chuyện tương tự xảy ra, chính tay ta sẽ giải quyết.

"Trần Cung chỉ đành gật đầu không nói nữa, lảng sang chuyện khác:"Sáu vạn người ở Lũng Tây, hiện giờ tường thành xây sửa xong rồi, lương thảo hao tổn kha khá, còn hai tháng nữa là tới mùa Đông.

"Kỳ Lân suýt đứng không vững:"Đừng nói nữa…

"Trần Cung dở khóc dở cười:"Hiện tại đều trông cậy cả vào biện pháp của ngươi, chủ công là người hỏi một không biết ba, làm sao không nói được?

"Trần Cung vừa nhắc đến việc này, Kỳ Lân lập tức nổi trận lôi đình:"Lúc trước ta dặn các ngươi thế nào? Bảo các ngươi cướp lương, cướp về một đống tranh chữ cho ta làm gì?

Trần Công Đài!"

Trần Cung thấy mình sai rồi, nháy mắt co giò chạy mất, còn mỗi Kỳ Lân nổi giận đùng đùng trên tường thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!