(Giải thích tựa chương: Triệu Vân giáp bạc dũng mãnh phá thành Từ Châu…)
Mưa rơi trắng trời.
Sáu ngày sau, Kỳ Lân dừng ngựa ngoài thành Từ Châu. Một đội quân hơn ngàn người hành quân trong mưa, ai nấy mệt mỏi không chịu nổi.
Cam Ninh kéo cương dừng ngựa, sóng vai với Kỳ Lân đứng trên sườn núi, nhìn ra xa.
Máu màu tím đen thành dòng chảy ra từ thành Từ Châu, giống như mạng nhện bao phủ cả bình nguyên, mở rộng ra khắp các hướng. Được mưa to cọ rửa qua, bùn đất như vừa ngâm qua một lớp nước đen.
"Trời đất ơi… Quá ác độc."
Cam Ninh thì thầm trong miệng.
Kỳ Lân hít sâu một hơi, phái một binh sĩ đi thăm dò tin tức trong thành Từ Châu, qua một buổi đã có hồi báo: Tào Mạnh Đức dẫn quân tiến về Thọ Xuân, Quách Gia ở lại giữ thành, trong thành chỉ còn hơn tám ngàn binh.Kỳ Lân:Quách Phụng Hiếu đang ở trong thành Từ Châu?!Cam Ninh nhìn hắn:Quách Phụng Hiếu là ai?
"Kỳ Lân lắc đầu, nhíu mày không trả lời, lát sau lại hỏi:"Lưu Bị đâu?Lưu Bị theo Tào Tháo xuất chinh, người nhà đều ở Tiểu Bái.
"Tào Tháo này đang muốn đem gia nghiệp của Lưu Bị một hớp nuốt trọn đây mà, Kỳ Lân còn chưa lên tiếng, Cam Ninh đã hỏi trước:"Có bao nhiêu binh ở Tiểu Bái?
"Thám tử lại không biết chuyện này, Cam Ninh liền ra lệnh:"Lôi ra, mười quân côn.Kỳ Lân can:Thôi…
"Cam Ninh khiêu khích nghiêng đầu nhìn Kỳ Lân:"Trả binh phù lại cho ngươi nhé?Kỳ Lân nói:Ta sai rồi, đánh đi, hay lôi ta ra đánh mười quân côn luôn đi?
"Cam Ninh với tay nhéo mặt Kỳ Lân, cố sức bóp, Kỳ Lân vội vàng tránh đi, xoay người lên Xích Thố, đội mưa vượt bình nguyên, đứng ở giữa vùng đất bằng nhìn ra xa. Cam Ninh gọi theo:"Ngươi đi đâu?!
"Nói xong cũng vội lên chiến mã đuổi theo sau Xích Thố. Quách Gia lưu thủ thành Từ Châu… Có khi nào sắp xếp quân mai phục chuẩn bị đánh lén không? Trong lòng vừa nghĩ đến, Kỳ Lân hỏi:"Xung quanh nơi này chỗ nào thích hợp để mai phục?Cam Ninh trả lời:Tiểu Bái, cánh rừng gần thành Từ Châu. Sao thế? Ngươi sợ có người mai phục à?Kỳ Lân đáp:Ừm, chúng ta đến đó xem trước đi.
"Đồi núi san sát chập chùng, chúng binh sĩ mắc mưa ướt đẫm lại không hề oán thán một câu, được Cam Ninh an bài dừng lại ở một nơi trũng phía sau núi, trước mặt là rừng cây rộng khoảng mười mẫu. Thám tử hoảng hốt đến báo:"Hồi bẩm tiên sinh, Cam tướng quân, phát hiện rừng cây phía trước có gần hai ngàn quân Tào mai phục!Cam Ninh nói:Đánh úp chúng!
"Dứt lời quất ngựa, muốn tập trung binh lính chuẩn bị đánh lén. Kỳ Lân vội kéo Cam Ninh lại, dặn dò:"Không, các ngươi ở lại đây chờ tiếp viện, dùng tên lệnh làm hiệu, nghe được tiếng tên lập tức tấn công."
Cam Ninh cảm thấy rất khó hiểu, đuổi theo phía sau Kỳ Lân, không đến một canh giờ sau đã về tới Tiểu Bái, nước từ bên ngoài thành chảy ào ào vào trong thành; những ngày trước, khi quân của Trần Cung bọc hậu rời khỏi thành đã thẳng tay phá hủy hết thảy vòng phòng hộ bên ngoài.
Lưu Bị bị Tào Tháo đuổi đến Tiểu Bái, chỉ còn lại không tới sáu ngàn binh già nua yếu ớt, còn phải mang hai ngàn binh xuất chinh tiến công Thọ Xuân. Trong thành Tiểu Bái hiện còn lại khoảng bốn ngàn binh sĩ, đang được một thiếu niên võ tướng dẫn đầu đi đắp đập chặn dòng nước.
Mùa mưa vừa đến, nước ồ ạt đổ vào trong thành, khắp nơi trôi nổi thùng gỗ, muôi gỗ.
Kỳ Lân dừng ngựa, đứng cách đó không xa nhìn lại.
Lính thủ thành cảnh giác, lớn tiếng cảnh báo. Thiếu niên võ tướng kia đứng thẳng dậy, hạ lệnh:
"Không được vọng động! Lấy thiết thương cho ta."
Kỳ Lân chỉ thoáng nhìn qua, lập tức nhận ra người kia là ai, cười nói:
"Long ca, đang múc nước à."
Triệu Vận ngẩng đầu quan sát Kỳ Lân, nhíu mày: Ngươi là…
Đêm đó ở ngoài thành chỉ thoáng nhìn qua, Triệu Vân trông Kỳ Lân có vẻ rất quen, đột nhiên hỏi:
"Ngươi là người Ôn Hầu treo thưởng lớn để tìm phải không?"
Kỳ Lân cười cười, hỏi:
"Bố cáo tìm ta dán trong thành vẫn chưa xé đi nữa hả?"
Triệu Vân xua tay, ý bảo thuộc hạ không cần đề phòng, xăn ống quần, lội nước đi ra khỏi thành, nhìn chăm chăm ngựa Xích Thố, tựa hồ đang nghĩ coi có cần hành lễ hay không, hồi lâu mới nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!