(Giải thích tựa chương: Trường cung thu thủy trời nước một màu…)
Trong nước không nhìn ra được cái gì, Lã Bố vừa chìm xuống tay chân quơ loạn xạ, Kỳ Lân cong người, đẩy cơ thể về phía trước, Lã Bố mò được Kỳ Lân giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng.
Kỳ Lân nín thở, nháy mắt duỗi thẳng toàn thân, dồn hết sức đạp người để đẩy cả hai lên mặt nước.
Lã Bố sặc nước mấy tiếng, thở mạnh ra, quấn chặt cổ Kỳ Lân, làm cả hai chìm xuống nước lần nữa.
Kỳ Lân: Ọc…
Hắn đang định lên bờ vẫy nước, lại bị sặc suýt chút không thở nổi.
Máu tươi hòa vào nước sông, mọi thứ trở nên mờ đục, một cái bóng dài nhanh chóng vọt tới, một tay Kỳ Lân vội cởi đai lưng Lã Bố, không ngừng đạp nước, tay trái kéo cây kích nặng trịch của Lã Bố, nhắm hướng cái bóng đang nhào tới.
Bóng đen nhanh chóng dựa vào sức nước vội vàng né tránh, hự một tiếng, trớn lao vẫn còn nên hông hắn đập thẳng vào Phương Thiên Họa kích.
Kỳ Lân thở ra một chuỗi bọt khí, tay phải cởi võ bào của Lã Bố, nhìn bóng đen kia dường như đang do dự.
Đó là một người trưởng thành.
Trông gã khá cường tráng, cánh tay quấn một sợi dây mảnh bằng vàng, đầu mút sợi dây treo vài cọng lông chim màu sắc sặc sỡ, thân trên để trần, bên dưới mặc quần thủy tặc dài quá gối, mượn lực xoay người rút Họa Kích ra.
Kỳ Lân đạp mạnh hai chân, nhờ đó lui lại phía sau, Họa Kích của Lã Bố chìm dần xuống đáy sông, khuấy động bùn đất nổi lên.
Thích khách rút ra một vật lóe sáng từ bên hông, phóng ra.
Lã Bố dù uống một bụng nước nhưng bản năng vẫn bảo vệ Kỳ Lân. Rốt cuộc, Kỳ Lân không thể tiếp tục nhẫn nại trở tay đánh ra, phút chốc, thái cổ thần binh Lục Hồn Phiên vận hành!
Như một tấm lụa màu đen chằng chịt mở rộng, phủ kín cả một đoạn sông rộng, quấn tên kia kín như bưng, Kỳ Lân rút tay, dứt khoát kéo mạnh một cái!
Keng một tiếng lanh lảnh, âm thanh phát ra từ đáy sông, thích khách giãy giụa thoát thân, một vật lóe kim quang bị Lục Hồn Phiên bao lấy.
Lòng sông ầm ầm bắn lên cột nước cao ba trượng, giống như quái thú há miệng gầm thét, phun Kỳ Lân và Lã Bố ra ngoài!
Chủ công–!
Cao Thuận hoảng hốt gào to, mang theo binh sĩ Tịnh Châu may mắn sống sót lên bờ.
Kỳ Lân hơi choáng váng, nằm trên mặt đất ho khù khụ, nôn ra một bụng nước.
"Các ngươi đều là vịt trên cạn à?" Kỳ Lân mỏi mệt hỏi. Hắn thu lại Lục Hồn Phiên, phát hiện trên tay có một cái chuông bằng vàng ròng nặng trịch, tên thích khách kia vậy mà trốn được.
Cao Thuận nhếch nhác tơi tả:
"Chỉ có… chỉ có chủ công thôi."
Kỳ Lân vội đứng dậy, tìm được Lã Bố đang nằm vật dưới tàng cây.
Đời này của Lã Bố không có lần nào thảm hơn lần này, đầu dính đầy bùn đất lá cây mục, từ đầu đến chân chỗ nào cũng ướt.
Chủ công!
Kỳ Lân nhẹ nhàng thở ra, đến gần cố hết sức lật người Lã Bố lại, phát hiện trên lưng Lã Bố cắm một con dao ngắn, lưng ướt đẫm máu.
Cao Thuận sợ run cả người:
"Tất cả đến canh phòng!"
Kỳ Lân lên tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!