Chương 20: Kinh phàm khoái hàng - quần hùng cát cư viễn tẩu giang đông…

(Giải thích tựa chương: Quần hùng chia cắt, đến Giang Đông xa xôi…)

Lũng Tây, nơi đóng quân tạm thời của quân Tịnh Châu.

Tào Tháo đã bắt Hiến đế về Hứa Xương, Viên Thiệu giam giữ bá quan trong triều, chia nhau chút cơ nghiệp còn sót lại của triều đình nhà Hán.

Về phần Lã Bố, ai cũng không thèm để ý, vất vơ vất vưởng, ai muốn trốn mặc cho hắn trốn, cho nên quân Tịnh Châu vứt bỏ khí giới, lặn lội đường xa, vòng qua Vị Thủy, mới dám dừng lại lấy hơi, hạ trại tại chỗ, ai ở yên đó chờ chủ tướng hạ lệnh.

Rốt cuộc chủ tướng cũng tỉnh.

Lã Bố mở mắt, đầu đau muốn nứt: Giờ nào rồi?

Cao Thuận quỳ trước trướng: Giờ Dậu.

Lã Bố còn mơ mơ màng màng, bả vai nhức buốt, nhớ lại lúc lâm trận giao chiến, bản thân muốn làm gương nên lao vào trận địa, đánh tứ phía, thuộc cấp phía sau theo không kịp, Lã Bố bị hất ngã ngựa.

Té ngựa giữa đám kỵ binh xung phong rất nguy hiểm, vô số vó ngựa dẫm đạp, sơ ý một chút coi như gãy xương đứt gân, Lã Bố lăn mình vài vòng vẫn không gọi được Xích Thố, binh sĩ hai bên vừa gặp liền liều mạng xung phong chém giết, chiến mã nhẹ lắm cũng hai trăm cân thay phiên nhau dẫm, cuối cùng hắn ngất xỉu.

Một phút bốc đồng của Lã Bố có kết quả như sau: Gãy hai xương sườn, vai bị thương nặng, cũng nhờ Cao Thuận đưa về được.

Lã Bố hỏi:

"Kỳ Lân đâu? Gọi Kỳ Lân đến đây, đêm qua ta nóng nảy quá."

Cao Thuận đáp:

"Hồi bẩm chủ công, hôm nay đã là chạng vạng của ngày thứ ba rồi."

Lã Bố: …

Lã Bố hơi nhúc nhích một chút cả người đều đau đớn không chịu nổi, Điêu Thiền xốc cửa lều bưng thuốc đi vào, Lã Bố giơ tay muốn lấy, Điêu Thiền không cho, nói: Thiếp đút Hầu gia.

Lã Bố gật đầu dặn dò:

"Sau này trước khi xuất chinh không được uống rượu, gọi Trần Cung với Kỳ Lân vào lều nghị sự…" Cuối cùng hắn mới thấy lạ, ngạc nhiên hỏi: Đây là đâu?

Điêu Thiền thổi thuốc, nhỏ nhẹ nói:

"Trường An bị Viên Thiệu chiếm làm của riêng rồi. Trong lúc loạn lạc, Cao tướng quân đưa tiện thiếp ra, còn mang theo thuộc cấp của chàng chạy trốn đến Lũng Tây…"

Lã Bố không tập trung, khó tin hỏi lại:

"Ai cho các ngươi rút quân?! Ai hạ lệnh!"

Trần Cung chờ ở ngoài lều cũng đã lâu nhưng không vào, không hề sợ hãi, lớn tiếng nói:

"Sau khi Công Đài thương lượng với Cao tướng quân thì hạ lệnh."

Lã Bố nói:

"Đây là cái thói gì! Vào đây nói! Ai cho phép ngươi ra lệnh?!"

Trần Cung vén mành đi vào, lạnh lùng nói:

"Chủ công có biết tình hình lúc đó hung hiểm thế nào không?"Viên Thiệu được sĩ phu của thành Trường An làm nội ứng, sau khi chủ công té ngựa sĩ khí quân ta tan rã, quân Viên Thiệu khí thế bừng bừng, công hãm cửa Nam Trường An. Tào Mạnh Đức chờ đợi thời cơ đã lâu, tiếp viện từ cửa Tây, đánh mạnh vào nội thành, đưa Hoàng thượng đi.

Quân Tịnh Châu thiếu chủ tướng, chủ công, ngài dạy ta nên chờ chi viện hay tiếp tục chống đỡ đây?!

"Chờ chi viện chắc chắn cửa Nam sẽ rơi vào tay giặc, Viên Thiệu tiến quân thần tốc, mất Trường An, tiếp tục chống đỡ thì bị Tào Tháo thừa cơ đánh lén, cách nào cũng rơi vào thế hai mặt bị địch giáp công.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!