Chương 19: Quách Phụng Hiếu phản gián Tịnh Lương doanh…

(Giải thích tựa chương: Quách Phụng Hiếu ly gián quân Tịnh Châu – Lương Châu)

Lã Bố lạnh lùng nói:

"Bút tích có thể giả mạo, không đủ làm bằng chứng, thư này ngươi có viết hay không?! Nói cho rõ ràng!"

Những lời trong thư không phải câu nào cũng bịa đặt, người viết lá thư này hình như biết rất rõ về Kỳ Lân, vừa bày tỏ lập trường với Viên Thiệu, tận tâm trung thành, còn nói đã ẩn nấp bên cạnh Lã Bố bao lâu nay là dựa theo sự phân phó của Viên Thiệu.

Một: Thả Tào Tháo.

Hai: Châm ngòi lý gian quan hệ của Lã Bố và Đổng Trác.

Ba: Thuyết phục Hiến đế, biểu lộ tấm lòng hết mình vì chủ của Viên Thiệu.

Bốn: Hối lộ văn thần trong thành Trường An.

Lã Bố hỏi:

"Ngươi, có làm hay không?"

Kỳ Lân không hề chần chờ:

"Phần lớn đều là ta làm, không oan uổng, nhưng mục đích ban đầu của ta không phải như vậy… Mà thôi, giải thích ngươi cũng không hiểu, gọi Trần Cung đến đi."

Lã Bố kiềm chế hết nổi, quát:

"Có giải thích rõ ràng hay không? Ta lén thẩm vấn ngươi là còn nể tình, còn không biết tốt xấu! Được! Gọi Trần Cung!"

Kỳ Lân nghe giọng Lã Bố khàn khàn, bỗng nhiên cảm thấy quá mức đau đớn.

Lã Bố nói:

"Ngươi muốn đối chất?! Đứng lên! Đối chất với hắn!"

Kỳ Lân đáp:

"Không cần đối chất, những chuyện đó do ta làm đấy. Con mẹ nó! Không giải thích được!"

Kỳ Lân không để ý đến Lã Bố, rốt cuộc phong thư này là do ai bày mưu tính kế? Trong thành Trường An quả nhiên có người qua mặt được hắn và Trần Cung, ngầm tiến hành kế hoạch mà ngay cả bọn hắn cũng không biết?

Hai mắt Lã Bố đỏ ngầu, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, chém tên gian tế truyền tin máu me be bét, nhìn Kỳ Lân, không che giấu được hơi thở hổn hển, đã giận đến mức không kiềm được.

Ngươi… ngươi… Lã Bố nói:

"Lai lịch ngươi không rõ… Thì ra là gian tế của Viên Thiệu, từ đầu ngươi đã lợi dụng Hầu gia!"

Kỳ Lân cũng không thể nhịn được nữa, hét lớn: Ta không có!

Lã Bố hỏi:

"Vậy ngươi tính giải thích thế nào? Nói! Ngày đầu tiên ngươi theo bên cạnh Hầu gia ta đã lén lút viết thư, có chuyện là đốt sạch không để lại dấu vết, chẳng phải thông đồng với địch thì là gì?!"Lúc dời đô, ngươi lấy quân lương của Hầu gia phân cho văn võ bá quan, nói nghe rất hay là mua thanh danh cho bản Hầu, thật ra là giúp tên thất phu Viên Thiệu kia đút lót! Ngươi thả Tào Tháo chạy mất ta không truy cứu, giết Đổng tặc cũng là ngươi dốc lòng thúc đẩy!

Tiểu tử Lưu Hiệp cố ý chiêu hàng ngươi, ngươi nghĩ Hầu gia nhìn không thấy à?!

"Trong mắt Lã Bố cơ hồ phun ra lửa đến nơi:"Các ngươi… đều là một lũ giả dối… ngươi… Kỳ Lân.Kỳ Lân nói:Không, chủ công, những việc đó do ta làm, nhưng mục đích của ta không phải như vậy, cũng không có thông đồng với địch, ta làm tất cả là vì ngươi…

"Kỳ Lân im lặng một chút, bước tới mấy bước. Lã Bố quát:"Cút đi!

"Hắn hung hăng xiết chặt bả vai Kỳ Lân, đẩy Kỳ Lân lui ra mấy bước, một luồng sức mạnh truyền đến, Kỳ Lân lảo đảo một chút mới đứng vững, Lã Bố ra tay dùng mười phần sức mạnh, nhưng Kỳ Lân lại không bay ngã ra ngoài bể đầu chảy máu như trong dự đoán. Lã Bố mất kiểm soát gào lên:"Võ nghệ như thế, lẽ nào không thể tự vệ trên chiến trường Trác Lộc?! Cam chịu làm một tiểu binh của bản Hầu? Ta nhìn lầm ngươi! Dối trá! Đổng tặc như vậy! Đinh Nguyên như vậy! Điêu Thiền như vậy! Ngay cả ngươi cũng là một tên dối trá!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!