Chương 14: Phá phủ trầm chu man thưởng giai nhân…

(Giải thích tựa chương: Quyết đánh đến cùng, ngang ngược cướp người đẹp…)

Rối loạn đột ngột phát sinh, Đổng Trác không hổ là đầu sỏ của phản tặc, trong nháy mắt bị tập kích lập tức lật bàn, trốn tới cửa, Vương Doãn còn không biết chuyện gì mới xảy ra, Đổng Trác đã quát:

"Phụng Tiên, con quá quắt!"

"Còn không mau bắt lại!"

Đổng Trác trở tay, rút kích trên tay thân binh, phóng vào Lã Bố, giữa cảnh hỗn loạn, Lã Bố né được, vài lần đưa tay muốn kéo Điêu Thiền, Đổng Trác lại kéo Điêu Thiền ra phía sau, giằng co trong chốc lát, thân binh đã vây lên, bảo vệ Đổng Trác và Điêu Thiền bên trong.

Lã Bố đứng giữa phòng khách, khuôn mặt tuấn tú tức đến đỏ bừng, không tin nổi điều mình vừa mới nghe được.

Ngươi… các ngươi…

Đổng Trác cả giận nói:

"Vô lễ! Ngươi muốn như thế nào?!"

Đổng Trác quát vang dội, một tiếng quát này là cho đồ vật trong phòng rung động rơi rào rào, Lã Bố ngơ ngác nhìn Điêu Thiền, lại nhìn Vương Doãn.

Dưới ảnh hưởng Đổng Trác tạo ra, khiến cho hai đầu gối của Lã Bố phát run, muốn quỳ xuống, nhưng lại không biết có nên quỳ hay không.

Tiếng Điêu Thiền nức nở nho nhỏ, tựa vào vai Đổng Trác.

Trong phòng yên lặng, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở đứt quãng của Điêu Thiền, Lã Bố lấy lại tinh thần, bị giễu cợt, tình cảm bị lừa dối hóa thành lửa giận ngút trời, hét lên như mất cả lý trí:

"Điêu Thiền! Sao ngươi lại gạt ta…!"

Dù Vương Doãn đa mưu túc trí, cũng không thể nào ngờ được, có thể xảy ra tình huống như thế này, khó khăn lắm mới lần ra đầu mối, nhưng không biết tiếp theo nên đối phó thế nào, chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Điêu Thiền, Điêu Thiền hiểu ý, OA một tiếng khóc lớn hơn, che mặt chạy ra khỏi sảnh, về phía Tây sương.

Tay chân Lã Bố lạnh lẽo, ý thức được chuyện mình vừa làm, thế nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, mặt Đổng Trác lạnh lùng, không nói lời nào, phất tay áo rời khỏi phủ Tư đồ.

Vương Doãn tự nhiên khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, nâng vạt áo đến trước mặt Lã Bố quỳ xuống, gào khóc nói:

"Lỗi của lão phu! Đều là lỗi của lão phu—"

Lã Bố: …

Kỳ Lân còn đứng sau sảnh, chỗ bị phá một lỗ, thưởng thức màn kịch chính mình tự tay thúc đẩy.

"Vương Tư đồ nghĩ kỹ rồi đây." Kỳ Lân nói nhỏ với Thái Văn Cơ.

Lã Bố im lặng rất lâu, cả căn phòng hỗn độn, bàn ghế ly tách tán loạn, Vương Doãn vừa khóc vừa chảy mũi, nói thật thê lương:

"Đều tại đầu óc lão phu bị mê hoặc…"

Lã Bố không thèm nhìn Vương Doãn, hờ hững nói: Kỳ Lân, đi.

Không cưỡi ngựa.

Hậm hực trong lòng Lã Bố không dằn xuống được, suýt chút không thở nổi, qua loa cởi giáp ngực, vứt cho Kỳ Lân, đi một mạch trên đường phố Trường An.

Kỳ Lân chụp được giáp ngực, cũng tùy ý treo lên người mình, hai bàn tay nhét vào trong giáp, thật nhìn chẳng ra làm sao.

Kỳ Lân, Cao Thuận, Trương Liêu ba người đi theo sau lưng Lã Bố, không ai lên tiếng.

"Sáng nay ta có nói chuyện hôn sự của các ngươi với Trần Cung, Công Đài huynh cứ cảm thấy không thỏa đáng, còn nghe nói sau khi bãi triều Đổng Trác nhận lời mời của Vương Doãn, đến phủ Tư đồ uống rượu…"

Lã Bố nói: Ờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!