Chương 7: (Vô Đề)

Edit: Lune

Toàn bộ học sinh lớp 12-1 cộng thêm giáo viên chủ nhiệm, trong vòng mười phút kể từ khi tiểu thái gia chuyển lớp đã được chứng kiến sự kiêu căng ngạo mạn của hắn trong truyền thuyết.

"Nhờ thầy gọi xe cứu thương cho mấy bạn ấy rồi tiếp tục tiết học đi ạ. Em ghét mấy trò bắt nạt học đường, cho nên em hi vọng sau này sẽ không có những chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa, được không ạ?"

Khóe miệng thiếu niên chứa đựng nụ cười dịu dàng, đứng bên cạnh mấy người đang nằm dưới đất kêu rên, giọng điệu hời hợt song lại chẳng thể chối cãi, hoàn toàn khác hẳn người ban nãy.

Khăn của giáo viên chủ nhiệm đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, ông gật đầu, vội vàng gọi xe cứu thương.

Tiếng còi hú của xe cứu thương thu hút sự chú ý của học sinh toàn trường. Thêm nữa, những người được đưa ra là những tên con nhà giàu có tiếng chuyên ỷ thế bắt nạt người khác, cho nên các học sinh đã nhanh chóng truyền ầm chuyện này lên.

Có người nói là vì bọn họ bắt nạt bạn học trong trường nên tiểu thái gia mới ra lệnh cho tay sai bên cạnh ra tay. Nhưng các bạn trong lớp 12-1 đều biết, hết thảy đều là vì Lận Tuy bảo vệ Yên Tần mà thôi.

Sở Phùng với Đào Đình quay sang nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện có vẻ không tệ lắm, thậm chí Đào Đình còn cảm thấy mọi chuyện có khi lại đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Có lẽ là vậy.

Cô chưa từng thấy ai có thể ngạo mạn đến mức khiến người ta cảm thấy như chuyện đương nhiên, như thể hắn trời sinh đã thế, đứng trên đỉnh cao và nhận sự cúi đầu của chúng sinh.

Sau một hồi lộn xộn, trong lớp được dọn dẹp qua, giáo viên môn Lý tiếp tục giảng bài. Có điều hầu hết tâm tư của mọi người đã sớm không còn trên người giáo viên, mà đều len lén nhìn tiểu thiếu gia ngồi hàng ghế cuối cùng.

Hắn không mặc đồng phục, có lẽ ngại nóng nên cởi hai khuy áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, dáng vẻ xiêu vẹo dựa vào ghế, vẻ mặt bình thản không một gợn sóng.

Lận Tuy bị nhìn trộm cũng hơi mất kiên nhẫn, hắn đá bàn phát ra âm thanh chói tai vô cùng rõ ràng, khiến tất cả mọi người sôi nổi nhìn về sau.

"Không muốn học thì đừng học."

Mọi người rối rít ngồi nghiêm chỉnh lại, tiếp tục ghi chép trong tiếng giảng bài của giáo viên.

Lý thuyết mà giáo viên giảng, Lận Tuy vừa nghe xong đã nhớ lại, vì thế hắn không học mà nhắm mắt ôn lại kiến thức cấp 3 như đang nghe kể truyện ngoài quán trà.

Thành tích của nguyên chủ vốn nát không thể cải thiện nổi, nhưng nhà họ Lận vẫn có cách để hắn vào đại học, chẳng qua Lận Tuy không cần. Thi đại học với hắn mà nói cũng chẳng phải khó khăn gì quá lớn.

Yên Tần nhìn thiếu gia đang chợp mắt bên cạnh, môi khẽ mím lại, có hơi mất tập trung mà nghe giảng.

Trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, từng hình ảnh đều khiến tâm trí y rạo rực, máu sôi lên, đầu ngón tay tê dại.

Sau này Yên Tần mới tìm được từ thích hợp để hình dung việc trái tim mình loạn nhịp khi ấy, đó là muốn đẩy Lận Tuy lên thần đàn để quỳ bái, rồi lại có xúc động muốn tóm lấy cổ chân hắn, kéo hắn xuống vực sâu mà xé nát mà nuốt chửng, là sự lồng ghép giữa lăng nhục với vui sướng, là sự đan xen giữa khát vọng ghét cùng yêu, là lòng tham với sự ngạo mạn lộ liễu và cũng là mưu toan hòng chiếm lấy cho riêng mình.

Là bóng đêm, cũng là ánh sao mờ ảo.....

Nhóm người giúp việc có vẻ cũng nhận ra tâm trạng của cậu chủ không tốt, cho nên trong biệt thự hết sức yên tĩnh như thể không có người.

Tâm trạng Lận Tuy quả thật đang rất tồi tệ, hắn ở trường nhìn như rất bình tĩnh nhưng cơn giận trong lòng vẫn còn sót lại chưa biến mất.

Hắn chờ Yên Tần chủ động đến nhận sai với mình, nhưng Yên Tần lại hệt như đồ đầu gỗ, một câu cũng không nói.

"Chuyện ngày hôm nay, tôi không muốn thấy lần nào nữa. Tôi không thích đồ vô dụng."

Lận Tuy ghét nhất những tình cảnh không phản kháng hoặc không thể phản kháng, ví dụ như hắn bây giờ.

Không để hắn yên ổn hồn phi phách tán, lại còn để hắn chuộc tội rồi cúi đầu xưng thần với người khác. Thứ Lận Tuy ghét là hệ thống chứ không phải Yên Tần, đây có lẽ là cái giá phải trả cho việc làm nhân vật phản diện.

Con chó con mèo nào cũng có thể bắt nạt người của hắn, còn không biết tự lượng sức mình xem có xứng hay không.

Cái mà Lận Tuy muốn không phải là một con chó biết nghe lời, loại như vậy trên đời này có rất nhiều, duy chỉ không thể là Yên Tần.

Tôi hiểu rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!