Chương 5: (Vô Đề)

Edit: Lune

Lận Tuy nằm trên giường một lúc, đợi cái nóng giảm bớt mới ngồi dậy.

Rất tốt, nếu đổi lại là cơ thể hắn ở tu chân giới, không vào phòng tắm một chuyến thì rất khó giải quyết.

Hắn đi tới bên cạnh bệ cửa sổ, nhìn bóng lưng thiếu niên đang ngồi xổm đào hố trong vườn, lẩm bẩm:

"Y nghe lời như vậy, cũng nên thưởng gì đó mới được."

Hệ thống đang chịu tàn phá bởi sang chấn tâm lý, trong tiềm thức vẫn nghĩ là chuyện kia, âm thanh yếu ớt:[Chuyện đó không được.]

Lận Tuy kinh ngạc:[

Suy nghĩ của mày thật nhơ bẩn.]

Hệ thống: ...

Rốt cuộc là ai nhơ bẩn.

Lận Tuy nghĩ kỹ phần thưởng trong đầu xong, sau đó ngồi vào bàn lấy giấy bút ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Chừng mười mấy phút sau, hắn cầm tờ giấy ra ngoài.

"Tôi sẽ về nhà ở mấy hôm, mọi người cứ làm việc như cũ."

Trước khi đóng cửa xe, Lận Tuy dặn dò người giúp việc, người này nhanh chóng gật đầu, sau đó đứng tiễn Lận Tuy ra khỏi cổng. 

Đầu tiên Lận Tuy đến một cửa hàng chuyên làm đồ trang sức bằng bạc, còn trả một khoản tiền lớn coi như phí khẩn cấp, sau đó mới trở về nhà họ Lận.

Nguyên chủ vốn chỉ là một thiếu gia mới trưởng thành, chưa tiếp quản việc kinh doanh trong nhà. Bởi vậy chuyện hắn hứa hẹn với chủ tịch Yên vẫn phải trao đổi với người nhà.

Nói là trao đổi nhưng thật ra chỉ cần thông báo là được.

Nhà họ Lận cưng chiều nguyên chủ đến tột cùng, nếu không nguyên chủ đã chẳng có tính cách ngang ngược như vậy.

Thế hệ trước của nhà họ Lận cũng không phải con một, nguyên chủ có hai người cô, bố của hắn là con út trong nhà. Mẹ hắn có một anh trai, bà cũng là con út nên được cả nhà yêu chiều. Bởi vậy, thời điểm đứa con của hai người họ ra đời đã nhận được vô vàn tình yêu thương cùng sự chiều chuộng.

Nguyên chủ cũng không phải con một, hắn còn có một người chị, có điều hắn là con trai, hơn nữa nhà họ Lận lại là một gia đình khá truyền thống, tuy không đến mức trọng nam khinh nữ nhưng cũng ngầm chấp nhận chỉ có con trai mới có quyền thừa kế trong nhà, thêm nữa chị gái của nguyên chủ cũng bị tẩy não từ nhỏ nên cũng vô cùng cưng chiều đứa em trai này.

Từ góc độ của người ngoài cuộc, Lận Tuy thấy quan niệm này vừa cổ hủ lại vừa dị dạng. Bỏ điều đó qua một bên thì thân phận này đúng là vô cùng hữu dụng, thế nên Lận Tuy mới hứa hẹn cho lợi ích mà không thèm chớp mắt, vì hắn biết chắc chắn sẽ được.

Lận Tuy vừa về nhà đã nhận được đủ loại lời thăm hỏi lẫn quan tâm, ngay cả lúc ăn cơm, trên bàn cũng toàn là món hắn thích.

Hình tượng của nguyên chủ ở nhà khá ngoan ngoãn đáng yêu, khéo nói biết nịnh. Lận Tuy sắm vai vô cùng nghiêm túc, hỏi thăm sức khỏe ông bà bố mẹ, ăn cơm xong còn đi dạo cùng bọn họ, khiến ông bà cực kỳ vui vẻ.

Bởi vậy, sau khi hắn nói ra lợi ích mà bản thân đã hứa hẹn với người ta, bố Lận tỏ ra đã hiểu chẳng chút do dự.

"Thứ bọn họ đưa ra đáng giá thế nào mà lại khiến An An gật đầu?"

An An là biệt danh ở nhà của nguyên chủ, người trong nhà đều hi vọng hắn lúc nào cũng được bình an.

Lận Tuy cười tủm tỉm: Bảo vật vô giá.

Người nhà họ Lận hiếu kỳ:

"Hôm nào mang về cho cả nhà xem thử?"

Lận Tuy cười gật đầu, tỏ vẻ có cơ hội sẽ mang về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!