Edit: Lune
Ánh nắng lúc ba giờ chiều chiếu xuyên qua cửa sổ phòng, tia sáng ấm áp rơi xuống mặt đất.
Nhưng Yên Tần lại không thấy ấm áp, cảm giác lạnh lẽo lan dần từ dưới lên trên, thấm dần vào tận xương tủy của y.
Lận Tuy bỏ một khoản tiền lớn vì y nên y chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Giọng Yên Tần khàn khàn: Ông ta đồng ý rồi?
"Tất nhiên, với ông ta mà nói, cậu chỉ là một đứa con riêng, là một đồng xu có thể trao đổi mà thôi."
Lận Tuy giống như một con bướm độc xinh đẹp, những lời nói ra đều có tính ăn mòn.
Con ngươi Yên Tần co lại, hai bàn tay buông bên hông nổi đầy gân xanh.
Y luôn biết người cha trên danh nghĩa kia không có tình cảm gì với mình, nhưng y không ngờ ông ta lại có thể dễ dàng bán người đi như vậy.
"Đi chôn cái rương này đi, sẽ có người nói cho cậu biết Ô Vân đang yên nghỉ ở đâu."
"Còn nữa, mẹ của cậu..."
Mẹ tôi làm sao?
Yên Tần cảm nhận được sự uy hiếp, y nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Lận Tuy.
Đây là điểm yếu mà y có thể chịu đựng hết thảy, Yên Tần biết mẹ mình từ lâu đã không còn là gì đối với người đàn ông kia nữa, y lo nguồn lực điề u trị cho mẹ mình bị ngừng lại, điều đó gần như giết chết y.
"Ai cho phép cậu ngắt lời tôi?"
Tiểu thiếu gia không đi giày, chân trần giẫm lên vai y.
Lận Tuy nhìn qua giống như đang mỉm cười nhưng rõ ràng tâm trạng của hắn không tốt, chân hắn dùng sức đến mức khiến cơ thể Yên Tần đang ngồi xổm hơi lung lay.
Yên Tần cũng không ra vẻ thuận theo mà nhìn thẳng vào Lận Tuy.
Vẻ bình tĩnh và mất cảm giác bên ngoài của y bị xé toạc xuống lộ ra sự hung ác và tàn nhẫn bên trong.
Y giống như một con chó hoang bị chặn trong ngõ nhỏ, hai mắt đỏ bừng, sẵn sàng phản công, xông đến xé xác kẻ thù bất cứ lúc nào.
"Cậu nghĩ cậu là gì, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng do người khác sinh trộm ra, ngay cả xác giày cho tôi cũng không xứng."
Bàn chân Lận Tuy trượt từ vai đến ngực Yên Tần, không hề nể nang đá một cái khiến Yên Tần ngã lăn ra đất.
Trái tim Yên Tần cuộn lên bởi cơn giận lạnh lẽo, ngọn lửa kia cuồng bạo trong lồng ngực y như thể muốn thiêu chết y.
Y bò dậy, trong tâm trí hiện lên gương mặt người mẹ tiều tụy vì bệnh tật, đầu lưỡi đẩy lên hàm trên cố gắng nhịn xuống mùi vị rỉ sắt đang dâng lên trong cổ họng.
"Thiếu gia, là lỗi của tôi, tôi không nên đánh gãy lời ngài nói."
Mặt mày thiếu niên chứa đầy sự nhẫn nhịn và kìm nén, cúi thấp đầu xuống.
"Thay đổi nhanh thật đấy, thái độ vừa rồi của cậu đâu phải như thế."
Lận Tuy cười khẽ, vỗ tay khen ngợi.
"Tôi vừa đá có đau không?"
Đầu ngón chân như bạch ngọc đáp ngay vị trí trái tim thiếu niên, cách một lớp vải mỏng giẫm lên ngực y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!