Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Lune

Chiếc ghế xoay lại, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng của người nọ.

Tóc đen môi đỏ, đôi mắt dịu dàng đượm tình ý ngay cả khi không cười, song vẫn ẩn chứa chút ý lạnh, không phải người mà Yên Tần tâm tâm niệm niệm thì còn ai vào đây nữa?

Thiếu gia.

Yên Tần ngẩn ngơ thì thào, ánh mắt si mê ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt người thương lâu ngày không thấy, như thể muốn nhìn xuyên qua vẻ ngoài kia tiến sâu vào trong linh hồn hắn.

Sự thật phơi bày trước mắt khiến y chấn động, vẻ ngỡ ngàng và kinh ngạc hiện rõ trên mặt, biểu cảm hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt y kéo dài mấy giây rồi mới chậm rãi biến mất.

Yên Tần chưa từng nghĩ rằng ông chủ đứng đằng sau Công nghệ Tứ Phương lại chính là Lận Tuy, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng hợp tình hợp lý. Dù sao Yên Tần cũng biết Lận Tuy vốn cực kỳ thông minh, điều này đã được thể hiện rõ từ chuyện thi đại học lúc trước rồi.

Hắn xử lý mọi việc đều hết sức đơn giản, chẳng qua là giấu tất cả mọi thứ dưới vẻ ngoài vô tâm vô tính khiến người ta không hề hoài nghi thôi.

"Quân kỳ mậu chiêu minh đức, tu nãi ý tích, kính phục vương mệnh, bình định tứ phương... Giờ tôi mới hiểu."

Yên Tần chợt vỡ lẽ, thì ra gợi ý này đã rõ ràng đến vậy, chẳng qua là y chưa từng nghĩ theo hướng đó mà thôi.

Yên Tần bỗng nhớ tới điều gì mà hai mắt sáng lên, tiến lại gần Lận Tuy, y quỳ một gối xuống trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn rồi ngước nhìn.

"Thiếu gia nói mình họ Tần..."

Nhịp thở của Yên Tần trở nên dồn dập, giọng nói khàn đặc vì hưng phấn quá độ, ngón tay vuốt ve mặt vòng trên cổ tay Lận Tuy.

Là Tần trong Yên Tần ư?

Công nghệ Tứ Phương được thành lập từ sáu bảy năm trước, khi đó y và thiếu gia cũng đã gặp nhau rồi.

"Chẳng phải giám đốc Yên đến để bàn chuyện hợp tác à, sao lại cư xử thế này?"

Lận Tuy không đáp lại lời Yên Tần, trên mặt nở nụ cười nhạt khó đoán được cảm xúc, hắn rút tay mình ra khỏi tay Yên Tần.

Biểu cảm của Lận Tuy lúc nào cũng như bị mây mù bao phủ, luôn khiến người ta khó nắm bắt được cảm xúc thực sự ẩn dưới vẻ ngoài ấy.

Yên Tần thấy hắn như muốn rũ sạch quan hệ với mình thì không khỏi sốt ruột.

"Thiếu gia, em phạt tôi đi."

Giọng Yên Tần trầm khàn, y vẫn giữ nguyên tư thế ngước nhìn Lận Tuy, cái bóng hắt xuống từ thân hình cao lớn của y hoàn toàn bao trùm lên cái bóng của Lận Tuy.

Trong đôi mắt kia nhuốm vẻ hoang mang lo lắng, giống như chó hoang không tìm được nơi nương tựa, lo sợ bất an nhìn người ta.

Nhưng Lận Tuy lại thấy sự yếu ớt mà y thể hiện ra lúc này quyến rũ vô cùng, có điều giờ không phải lúc vỗ về.

Chuyện giữa bọn họ không thể kết thúc như vậy được.

"Bàn về việc chấm dứt hợp tác với bồi thường đi."

Lận Tuy nhìn xuống tài liệu trên bàn, bấm máy nội bộ gọi Cao Tĩnh vào.

Yên Tần mím môi, cúi đầu che đi vẻ cay đắng trong mắt.

Lúc bước vào, Cao Tĩnh thấy vị kia đang ngồi nghiêm chỉnh đối diện với sếp mình, bầu không khí giữa hai người có phần ngưng trệ, hai bên nhìn nhau, khí thế ngang ngửa, bầu không khí thoáng có vẻ giương cung bạt kiếm.

Cao Tĩnh thầm lau mồ hôi trong lòng, đứng bên cạnh lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Vị giám đốc Yên này quả đúng như lời đồn, không chịu nhượng bộ chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!